Chap :
Tôi không biết Tiểu Ly đang nghĩ những gì, nhưng tôi có thể chắc chắc rằng lúc nào em ấy cũng là người đầu tiên ủng hộ tôi, bất kể đó là việc gì. Tiểu Ly không giỏi giang như Linh, cũng không rành nữ công gia chánh, nhưng cô bé rất cố gắng học tập và lúc nào cũng giữ cho mình một nụ cười trên môi. Tiểu Ly luôn là người khiến tôi phải đắn đo nhiều nhất mỗi khi quyết định làm một việc gì vì có thể tôi sẽ gây tổn thưong cho em ấy và tôi thì không bao giờ muốn làm điều đó một chút xíu nào cả.
Trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, à mà tính ra thì không phải là căng thẳng vì tình yêu, tôi chỉ căng thẳng quá mức vì... Linh mà thôi. Nói quên nhưng đâu phải cứ thế là quên ngay được, dù sao chúng tôi cũng bên nhau năm trời, đó không phải là quãng thời gian ngắn nhưng cũng chưa đủ dài để tôi phải quá bi lụy. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tôi không nên được phép nhớ đến Linh nữa, cô ta khiến tôi đau quá đủ rồi, chẳng phải sao. Tôi bước từng bước chân mệt mỏi lên phòng, nằm vật xuống giường. Bây giờ là h, chỉ còn tiếng nữa là Linh sẽ đến dạy nhạc cho nhóc Trân, tôi không chắc là Linh có đến hay không, thế nhưng tôi nghĩ là tôi không nên ở lại đây, vì dù sao tôi cũng đã hẹn với Tiểu Ly rồi, hơn nữa, Linh là người mà tôi phải quên đi, quên đi mau lên:
- Sao mệt mỏi vậy hai?
- Mày ăn gì đấy, đưa cho tao miếng nào!
- Cức.
- Đm lại ăn cứt, tao mua bánh không ăn tối ngày chỉ ăn cứt.
Nhóc Trân giận dỗi, nó ngồi hẳn người lên bụng tôi khiến tôi muốn lộn hết ruột gan ra ngoài:
- má mày Trân, mày... ặc ăc... cút... cút.
- Này thì ăn cứt, ăn không, này này!
- Hự... .. mẹ... mày... ặc... ặc... con... ch... Trân... xuống!
Con nhỏ không đùa nữa, nó ăn xong cái của nợ gì đấy, nó nằm xuống cạnh tôi, ngủ khò:
- Giờ này giờ ngủ à, xuống dọn cơm ra cho ba mẹ ăn.
- Không, i mean éo.
- Éo cái cụ mày à, mất dạy.
- Đã bảo cụ ông cụ tôi giống nhau mà sao cứ đòi miết.
- cái ... mày, cút, ôm ấp nóng vãi lồng.
Con bé giường như thấy được tâm sự gì đó trong mắt tôi, đùa đấy, nó thấy tôi thường ngày mỗi lần nó ôm là lúc nào cũng nhỏ nhẹ, hôm nay lại cay cú, kiểu gì cũng có chuyện để nói:
- Con chó nào trêu hai để Chưn cắn chết cụ nó này.
- Bà gia sư của mày đấy.
- Chị Linh làm gì hai hả?
- À mà thôi, chuyện người lớn, con nít đừng xen vào. Mà này, đừng có nhắc đến tên tao trước mặt bà ấy, với lại đừng có nhắc đến Linh trước mặt tao, biết chưa?
Nhóc Trân ngơ ngác, chắc nó chỉ nghĩ đơn thuần là anh hai chị hai của nó đang giận nhau chứ đâu có biết là mọi chuyện đã thật sự lớn đến mức độ này. Con nhỏ ngoan ngoãn gật đầu rồi lạch bạch chuồn xuống nhà nấu cơm, chắc nó sợ tôi điên lên lại đè nó ra... chịch thì khổ. Đùa, định mệnh tôi đang nói cái quái gì thế nhỉ.
Nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, điện thoại đã réo inh ỏi, lại là Linh:
- Gấu ơi... qua đón... chị được không?
- Không, em bận rồi chị à, chị nhiều bạn trai lắm mà, chị gọi họ đón đi nhé, bài.
Tính tôi không thích nói nhiều, nhất là sau khi đã gặp phải một chuyện không thể hàn gắn như thế này, cơ mà chẳng hiểu sao tôi không nói một lời thật sự dứt khoát để chấm dứt cái ảo tưởng của Linh được. Tôi biết là cô ta không có ý đồ xấu đối với tôi hay là đào mỏ hay tương tự thế, vì nếu có thì hơn năm nay tôi đã biết rồi, cơ mà tôi chỉ sợ một ngày nào đó, cái tính trăng hoa của cô ta lại bộc lộ thì tôi không chắc lúc đó tôi có còn giữ được bình tĩnh để không tặng cho cô ta mấy cái tát hay không. thằng trong năm, càng nghĩ cầng thấy rợn người, cô ta là mẹ thiên hạ à?
Nghĩ ngợi mệt óc, tôi nhấc, à tôi bấm máy gọi điện cho Tiểu Ly, dù gì thì tôi cũng cố gắng bù đắp cho Tiểu Ly, tôi có lỗi với em ấy nhiều quá, cũng may là tôi chưa nói gì với em ấy về việc Linh trở lại và đi chơi với tôi cả tuần qua, nhưng tôi nghĩ là Tiểu Ly biết, chẳng hề chi, em ấy là nguời con gái tốt bụng nhất trên đời mà, thật đấy:
- Tiểu Ly bé bỏng, đi chơi nào!
- Yeahhh, đi tơi đi, qua đi mà, Tiểu Ly đói bụng gòi.
- Chờ anh p, anh qua liền, mặc đồ cutoe tí nhe.
- Lúc này Ly cũng chu choe hết, hông cần mặc, hihi.
Tôi không biết có phải là tôi bị thần tượng hóa Tiểu Ly hay không, cơ mà tôi có cảm giác, cứ mỗi khi buồn, nhìn thấy nụ cười của em ấy là tôi có thể lấy lại thăng bằng ngay lập tức, chả biết nữa, em ấy có phải là thần hộ mệnh mà thượng đế phái xuống chăm sóc tôi không nhỉ, hừm, tôi nghĩ là tôi méo nên đọc truyện nữa vì hình như tôi đang nói vớ vẩn thì phải.
Mất vài phút để đến với Tiểu Ly, cô bạn nhỏ của tôi hôm nay, chính xác là em ấy luôn luôn nghe lời tôi, bữa nay ăn bận đáng yêu cực kì, lại quần yếm, lần này thì quần chỉ ngắn ngang đùi chứ không dài như hôm nọ, đi sneaker, áo thun đỏ sát nách, nhìn cứ như:
- Cái gì thế, Mario à?
- Peee peee peee peee... bíp bíp... ăn nấm, bự lên, yeahhhhh.
- Điên.
- Dám chửi ta điên, chờ ta ăn hoa là ta bắn mi chết, bang bang bangggg.
- Con dở này, đi ăn đi, đói quá hóa rồ à?
- Mario cần gì xe, chờ tẹo ta chui xuống ống nước là qua màn khác, hihi.
- Ôi.
Hết nói nổi, tôi im lặng để Tiểu Ly kết thúc trò chơi Mario của mình rồi ngoan ngoãn leo lên xe. Dạo này Tiểu Ly cũng không gọi tôi là Phong Nhi như hồi xưa nữa, cô bé gọi tôi là "chó con", tại sao không gọi là "cún" nhỉ, khác gì đâu:
- Chó con, Ly muốn ăn cháo vịt.
- Qua mẹ nó rồi, sao không nói sớm.
- Aaaaa, huhuhuu, chó con mắng Ly, không chơi đâu, huhuhu...
Con nhỏ òa khóc, chắc là giả bộ thôi, cơ mà nó la lối om sòm quá làm bao nhiêu người qua đường dòm ngó tôi:
- Ế ế anh quay lại đây, đừng có khóc, Ly.
- Hức... khịt... quay lại đi...
- Hahaha, khóc rồi còn cười nhé, còn nguyên xô cứt ở nhà đang chờ bé Ly.
Cô bé giận dỗi đánh vào lưng tôi đau điếng:
- Ông im đi, tát cho gãy răng bây giờ.
- Sợ tóa, sợ tóa.
Hết phần trêu chọc, hai đứa tôi chuyển qua công đoạn ăn uống. Tiểu Ly ăn uống chả ra làm sao, cứ như con mèo con, ăn từng tí cháo một, trông đáng yêu tợn. Cơ mà Tiểu Ly ăn như mèo thì đúng còn tôi ăn cứ phải gọi là như lợn chứ méo phải cún nữa rồi, tôi chả biết bằng cách nào mà Tiểu Ly chỉ vừa xong / tô cháo đầu tiên thì tôi đã vã xong tô đầy ụ, bụng thì no căng cơ mà mồm thì vẫn cứ phải gọi là thòm thèm. Chán chả có gì làm, tôi ngồi lau mồ hôi, vén tóc cho Tiểu Ly. Cô nàng vừa ăn, lâu lâu lại ngóc đầu lên nhìn tôi cười tít, lại còn giơ tay lên toan đánh tôi nữa chứ, con gái con đứa thích thì nói cụ là thích đi lại còn làm bộ, bố lại đút cái dép vào mồm thì bảo sao vui tính nhé:
- Chó con! - Gì?
- Sủa đi!
- Gâu... cái , tát vỡ mõm giờ, ăn đê, cười cười cái cục cứt, ăn thì lâu, nói lắm. ăn.
- Pleuuuu.
Chờ Tiểu Ly ăn xong tô cháo mà tôi ngỡ như cả thế kỷ trôi qua vậy, lâu vãi cả chày:
- Ăn lâu vãi lô, mẹ, đúng là cái đồ con gái.
- Sao chửi tui, tui ăn lâu đó, làm sao, không chờ thì thoi, đi đi, không thèm, huhuhuhu...
Lại mếu, thế méo nào cái con bé này nó thích mếu thế nhỉ, mà tính tôi chúa ghét đám con gái mít ướt, khóc thì khóc cũng vừa vừa thôi chứ, khóc tụt cả quần ra mà vẫn khóc được, tài thật:
- Thôi đê, đứng lên chở đi chơi, đừng có làm trò đê.
- Hứ, đồ chó... con.
- Vả chết cụ giờ.
- Cụ em chết lâu gòi, hihi.
- Cái , im mồm, lên xe đi, nhí nha nhí nhố.
- Cờ cờ.
Tôi bẹo má con nhỏ:
- Định mệnh thằng nào bày nói bậy đấy?
- Aaaa đau em, bỏ em ra đi, củ cải mà, củ cải, con cua nữa, uhuhu...
- Lần sau nói bậy nữa là ăn đấm nghe chưa?
Tiểu Ly xị mặt, chả nói năng gì, lầm lũi leo lên ôm eo tôi. Hai đứa chúng tôi đi chơi với nhau cũng nhiều, nói chung nguyên cái thành phố to tổ bố chúng tôi cũng lượn gần hết rồi, mội tội chưa biết chỗ này chơi bời gì hay ho cả, mới hôm qua được giới thiêu, hôm nay quyết định dẫn Tiểu Ly đi chơi... trượt patin, cái trò này hồi nhỏ tôi cũng đi trượt với đám bạn nhiều lắm, lần đầu chưa quen, ngã lên ngã xuống, có lần suýt cắm đầu vào cái bục bê tông mà người ta làm để mấy thằng trẻ trâu thể hiện. Nói đến patin mới nhớ, ngày xưa tôi có một thằng bạn, nhà nó ở gần chỗ chơi patin, thế là ngày éo nào cũng cắm đầu trượt, truợt từ Hà Nội, trượt đến Sài Gòn, trượt mòn thế giới, trượt tới Liên Xô, trượt vô Đà Nẵng, trượt thẳng vô nhà, trượt cho đến chết, trượt ngày lẫn đêm, trượt thêm ngày nữa, ngả ngửa thì thôi. Tóm lại là nó trượt liên tục, đến một hôm, tôi thấy cái cẳng chân nó lủng lẳng, máu me be bét còn nó thì la lối om sòm, chả hiểu sao tôi lại sợ vãi cả đái, lạ thật:
- Chó con, Ly không có biết trượt đâu, té oạch mông đó.
- Vào đây anh chỉ cho, đi.
- Thôi, đau mông lắm mà.
- Đi vào đây, nhanh.
Tiểu Ly miễn cưỡng đi theo tôi với đôi giày vừa buộc, cô nàng bám chặt tay tôi, cứ đi một tẹo lại sợ ngã, mà cái đứa chưa biết đi chưa ngã thì cái đứa biết đi là tôi đã bể đồ ngồi rồi:
- Đậu má, Ly ơi là Ly, đừng có bám anh nữa, thả ra anh bày cho mà đi.
Cô bé mếu xị nhưng cũng ngoan ngoãn thả tay tôi ra rôì nhẹ nhàng tiến tới. Tập cái patin này không khó lắm, mỗi tội là ban đầu phải chịu té đã, còn của nợ của tôi thì sợ té, thành thử ra:
- Tiểu Ly, em cứ cúi gập người thế té sấp mặt lờ đấy.
- Nhưng tui đâu có biết đi, ông rủ mà, hức.
- Đứng thẳng lên, ghì hai chân xuống rồi đưa chân lên, từng chân một, đúng rồi, thế, giỏi lắm.
Cô nàng phải nó là tiếp thu hơi bị nhanh, mới nói vài câu đã đi được rồi, cơ mà, á hahahaha, té vỡ mông rồi:
- Ư hư huhuhu, đau quá, không chơi nữa đâu...
Tiểu Ly giận dỗi tháo đôi giày rồi chạy vọt ra dàn ghế bên ngoài ngồi, xoa mông liên tục. Chả hiểu sao tôi không bay lại hỏi han cô bé mà cứ thế cười sặc sụa. Mặc dù là hồi xưa tôi cũng té lên té xuống cơ mà chẳng hiểu sao nhìn cảnh tượng này lại thấy buồn cười:
- Ôi Tiểu Ly bé bỏng, nín đi nào, haha.
- Không chơi cái này nữa, đau mông gòi.
- Ừ, thôi nghỉ tí rồi đi mua đồ không?
- Thôi, đồ em tự mua được, em cũng đi làm bộ, pleuuu.
- Ơ tôi có nói là tôi mua cho cô đâu, há há há, quê kìa, Ly bé bỏng đang dỗi, chu choe chu choe quá.
Đấy, niềm hạnh phúc mà tôi nói đấy, nó chỉ đơn giản vậy thôi mà, cớ sao ông trời không bao giờ cho nó được kéo dài vậy, tại sao chứ. Tôi vừa đứng dậy, toan kéo Tiểu Ly ra ngoài, thì điện thoại, từ nhóc Trân, con nhóc thở hổn hển, xem chừng đang khóc rồi, nó ấp úng, nấc nghẹn:
- Hai ơi... hức... chị Linh... hức... chị Linh bị sao đó, đang đọc sách thì... hức, xỉu rồi... co giật nữa, hai về đi...
Trong khoảnh khắc, tôi nghe hai bên tai mình lùng bùng, tôi chẳng còn biết phải làm sao nữa, một bên là Linh, một bên là Tiểu Ly, và rồi, tôi đã có cho mình một quyết định hết sức sai lầm, một quyết định mà có lẽ sẽ khiến tôi phải hối tiếc cả cuộc đời.
Chap :
Nói tôi không còn tình cảm với Linh nữa là điều không đúng, vậy nên khi vừa nghe đến chuyện Linh bị bệnh, lòng tôi cứ thế mà nôn nao hết cả lên. Thế nhưng lúc này, chẳng phải là, tôi đang đi chơi với Tiểu Ly sao, tại sao tôi lại có thể bỏ rơi em ấy một lần nữa, thiệt tình là tôi cũng không hiểu lúc đó tôi đang nghĩ gì, chỉ biết rằng Linh đang gặp nguy hiểm còn Ly thì không, vậy nên, tôi tự chống chế rằng, đó chỉ là tình cảm... giữa người với người, vậy đấy, tôi là một thằng tồi tệ.
Chẳng chần chừ nữa, tôi chạy đến trước mặt Tiểu Ly, nắm lấy tay em, quỳ xuống và van xin:
- Ly à, cho anh xin lỗi, anh nợ em quá nhiều rôì, anh...
Tiểu Ly gạt nước mắt, cô bé không muốn gây khó xử cho tôi một tí tẹo nào cả:
- Bà già bị sao vậy, đi nhanh lên còn ngồi đây nữa.
- Ừ, chờ anh lấy xe.
Tôi chả biết lúc đó tôi đang nghĩ cái quái gì nữa, tôi chỉ cắm đầu cắm cổ chạy xe thật nhanh đến bệnh viện, nơi mà nhóc Trân đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Tôi hồi hộp chạy tới, với vẻ mặt lo lắng của nhỏ Trân thì tôi không chắc là Linh có ổn hay không nữa. Không gian tĩnh lặng bao trùm, nhỏ Trân thì đang sụt sịt, chỉ có Tiểu Ly là lại gần và dỗ dành nó mà thôi:
- Thôi nào, nín đi, chị Linh không sao đâu, chị Linh xinh đẹp tài giỏi mà, ngoan.
Tôi ngồi thừ ra ghế, cố gắng tạo cho mình sự thoải mái nhất định, dù sao thì chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi, có nghĩ ngợi hay gì đi chăng nữa thì cũng chỉ cầu mong cho Linh bình an vô sự, như thế thì tôi cũng không bị áp lực còn Tiểu Ly sẽ không phải khó xử nữa.
Chúng tôi chờ đợi, rất lâu, cho đến khi vị bác sĩ tiến ra từ phòng cấp cứu, mặt ông ấy giãn ra, tỏ vẻ hài lòng, chắc là:
- Bạn con sao rồi ạ, bác sĩ?
- Làm việc quá sức, thức khuya nhiều, tóm lại là cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, có thể xuất viện được rồi.
- Dạ con cảm ơn bác sĩ ạ.
Chẳng chần chừ nữa, cả nhóm chúng tôi định tiến vào, thế nhưng, bằng một chút tâm lý của phụ nữ, Tiểu Ly đã nhẹ nhàng kéo nhóc Trân lại và để cho một mình tôi tiến vào trong với Linh. Lúc này, Linh đang nằm ngoan ngoãn trên giường với một vẻ mặt hiền đến lạ kỳ. Linh của tôi xưa giờ vẫn thế, chỉ khác là sau khi nghe được sự tích tình yêu quá đỗi dày đặc của Linh, tôi có cảm giác cô gái mà tôi yêu lúc này chỉ như một người lạ, một người lạ từng yêu. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Linh, cô nàng định nói một điều gì đó nhưng tôi đã ra hiệu là không cần. Tôi nắm tay Linh, một tay vuốt ve gò má đáng yêu của cô ấy, một cảm xúc khó tả diễn ra bên trong tôi, tôi không biết làm như thế nào cho phải nữa:
- Anh xin lỗi vì đã đối xử với em không tốt trong những ngày qua, anh...
- Hì hì... chị xin lỗi... tại chị... hư... khụ khụ... chị sẽ thay đổi, chị hứa...
Nhìn ánh mắt đượm buồn xen lẫn tâm sự của Linh lúc ấy, quả thực tôi đã mềm lòng, tôi không còn giữ được chính kiến của mình như cách đây nửa ngày nữa, tôi cảm thấy mình cần làm một điều gì đó, chí ít là trong lúc này, để chăm sóc Linh, để ở bên cạnh cô ấy, khi mà giờ đây, Linh chẳng có một ai thân thích bên cạnh cả, chỉ có tôi, người mà Linh có thể đã yêu thật sự, thật sự rất sâu nặng. Tôi cảm thấy mình có lỗi, có phải tôi đã quá cay nghiệt khi đay nghiến Linh bằng những lời lẽ thật sự khó nghe, nhưng không thể trách tôi được, đó cũng là sự thật mà Linh đã che giấu bấy lâu nay, một sự thật mà đáng lý ra tôi phải được biết, vậy nên, có bực tức, có đau khổ cũng là lẽ thường tình:
- Đã bảo ăn uống cho đầy đủ vào, sao em không nghe lời anh?
- Chị... nhớ gấu, chị... không ăn uống được gì nữa...
- Thôi, đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ đi, anh ra ngoài một chút...
Linh níu tay tôi khi tôi vừa toan đứng dậy ra ngoài, có lẽ, hơn ai hết, lúc này, tôi phải là người ở lại bên cạnh để chăm sóc Linh. Tiểu Ly và Linh không thể hòa hợp, mặc dù bên ngoài cả hai đều khá tốt với nhau, cơ mà tôi chắc chắn họ sẽ gặp những khoảng lặng khi ở cạnh nhau, điều đó là không thể. Nhóc Trân thì còn phải về đi học, nó càng không được ở lại đây, vậy nên chỉ còn mỗi tôi, người vẫn còn cái mác là "người yêu" của Linh, sẽ phải ở bên cạnh cô ấy, dù bất kì giá nào đi chăng nữa:
- Anh ra chở Trân về đã rồi anh vào với em, có muốn ăn gì không?
- Chị không cần đâu, gấu ở lại với chị là được rồi, hì.
- Đừng có bướng, lát anh mua cháo cho em, ăn uống cho đầy đủ đi, người thì bé tí tẹo, suốt ngày bệnh.
- Hì hì...
Tiểu Ly đang trò chuyện gì đó với nhóc Trân ở phía bên ngoài, dường như sự xuất hiện của tôi đã làm cho câu chuyện của cả hai miễn cưỡng phải dừng lại:
- Hai chị em lấy xe của anh về đi, đêm nay anh... ừm... ở lại với chị Linh.
Nhỏ Trân nhanh nhẩu, nó biết nó không nên nói gì vào lúc này cả, nó chuồn thật nhanh ra phía ngoài sân, để lại tôi và Tiểu Ly với một sự ngại ngùng không thể diễn tả. Nhưng Tiểu Ly luôn luôn là một cô gái tốt, đừng nói cô ấy không biết nghĩ gì cho người khác, cô ấy thậm chí còn hy sinh bản thân mình để người ta có được hạnh phúc, dù rằng nó có khiến cô ấy phải chịu ấm ức và đau khổ. Tiểu Ly nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên má tôi trước khi rời đi. Tôi thấy, em ấy khóc. Chẳng rõ nữa, cứ như đây là một cuộc chia ly thật sự vậy, rằng nếu Tiểu Ly ích kỉ nghĩ đến bản thân lúc này, tôi và em ấy có thể sẽ được bên nhau, nhưng cả hai đều không thể cảm thấy thoải mái. Vậy nên, Tiểu Ly bé bỏng của tôi đã chọn phần thiệt cho mình, em ấy muốn tôi phải thật sự quên đi Linh trước khi hai đứa có thể tiếp tục bên nhau và mãi mãi không xa rời, em ấy, đành buông tay:
- Em với Trân đi taxi được mà, anh ở lại với chị Linh đi, em không sao đâu, hihi...
- Anh... xin lỗi...
Những câu xin lỗi sáo rỗng chẳng biết tôi đã tuôn ra được bao nhiêu lần rồi, mặc dù chẳng bao giờ thực hiện được nhưng Tiểu Ly vẫn không một lời oán trách đối với tôi, trái lại, em ấy vẫn tin tưởng và tuyệt đối tha thứ cho tôi, có phải chăng, đối với tôi, Tiểu Ly thực sự là một thiên thần.
Chờ cho cả lên taxi an toàn, tôi mới yên tâm chở Linh về. Trên đường đi Linh ôm chặt lấy tôi, thế nhưng, tôi cũng không có đủ dũng khí để nói gì với Linh lúc này cả, thật sự là tôi và Linh đã hình thành nên một bức tường quá lớn, nó khiến tôi cảm thấy thực sự khó chịu và không thể thoải mái được nữa, tại sao, cô ấy đã từng là người tôi yêu, thậm chí là cả bây giờ, tôi vẫn rất yêu cô ấy, thế nhưng, để chấp nhận sự thật, với tôi là quá khó, thật sự quá khó. Tôi luôn có cảm giác lo lắng với Linh, tôi không biết liệu khi nào thì cô ấy lại trở về cái tính đào hoa còn khi nào thì tôi biến thành trẻ trâu với cọc sừng trên đầu nữa. Nhưng chí ít là với năm đã qua, tôi có thể khẳng định, Linh không phải là người xấu, cô ấy rất tốt, rất giỏi nữa, thế nhưng về mặt tình yêu, cô ấy là một người thực sự không đáng tin cậy một chút nào cả, có lẽ, sau đợt này, tôi phải một lần nữa khẳng định, tôi và Linh không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa, dù tôi rất muốn, thế nhưng, Tiểu Ly mới là người tôi phải chọn, đúng vậy.
Chở Linh về đến nơi, nằm yên trên giường, tôi lại bắt đầu hành trình mua cháo. Tôi la cà khắp các con phố, tôi cố gắng kéo thật dài thời gian ra, phần vì tôi sợ phải gặp Linh, phải đối mặt với cô ấy, phần vì tôi muốn hít thở chút ít bầu không khí bên ngoài này, nó đem lại cho tôi sự dễ chịu, sự dễ chịu mà trước nay, tôi không biết là nó có tồn tại.
Linh đang ngủ, tôi nhẹ nhàng tiến đến với tô cháo trên tay, tôi ngồi xuống cạnh Linh, ngắm nhìn người con gái tôi đã từng rất yêu ngủ. Linh vẫn vậy, vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ, cái vẻ quyến rũ đến lạ kỳ mà tôi chưa từng thấy ở bất kì người con gái nào khác, kể cả Tiểu Ly, đó có lẽ cũng là lý do mà tôi quay lưng với cô bé mà tôi đã từng theo đuổi rất lâu để chuyển sang với Linh, thế nhưng, giờ đây, tôi chỉ nhận lại toàn thất vọng, tại sao như vậy chứ:
- Gấu ơi... chị lạnh lắm.
- Để anh lấy chăn cho em...
Linh níu lấy tay tôi, ôm chầm lấy tôi, cô ấy khóc thật nhiều trên vai tôi, cái cảm giác ấy nó mới khó tả và day dứt biết chừng nào. Tôi rất muốn ôm Linh vào lòng mà an ủi, mà vỗ về cô ấy, thế nhưng trong thâm tâm, tôi đã tự dặn lòng mình, tôi phải cứng rắn, Tiểu Ly mới là người tôi cần...
Nhưng rồi, tôi đã thật sự gục ngã trước cám dỗ quá lớn ấy, Linh đặt một nụ hôn lên môi tôi, ấm áp và nồng nhiệt, cái bản năng của một thằng con trai thức tỉnh, lúc này, tôi không biết phải làm gì nữa, và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến, đêm ấy, là một đêm đáng quên với tôi, tôi đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Ly, ngàn lần xin lỗi của tôi cũng không thay đổi được bất cứ điều gì cả, tôi là một thằng đểu cáng, một thằng sở khanh và là một thằng con trai không có chính kiến, không đủ kiên nghị để đứng vững trước những cám dỗ, có lẽ, tôi không đủ tốt để yêu và được yêu.
Và rồi... cuối cùng, tôi cũng đã biết được bộ mặt thật của Linh, một cô gái khiến tôi phải thật sự ghê tởm... thế nhưng, Tiểu Ly, em ấy...