Cô Vợ Ảnh Hậu

chương 192: chị vẫn còn muốn nuông chiều em thêm vài năm nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tôi có cách này!" Mạn Nhu đột nhiên bước tới: "Chúng ta có thể xuất bản sách trước không? Lấy được bản quyền, như vậy, cho dù là họ quay phim truyền hình hay phim điện ảnh thì đều là ăn cắp bản quyền của chúng ta, là bọn họ đạo nhái!

Ánh mắt của Bieber sáng lên rồi vỗ tay nói: "Tôi thấy có thể thử cách này xem sao!"

Kịch bản đang có sẵn, chỉ cần biên kịch trau chuốt lại một chút là có thể xuất bản rồi, biến kịch bản thành tiểu thuyết rồi phát hành là một cách hay.

Phong Miên do dự, cô không hề mở miệng đưa ra ý kiến.

Mạn Nhu thấy nét mặt của cô thì lập tức vỗ vai cô: "Em cũng tin rằng các diễn viên nhất định sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành bộ phim, nhưng nếu như chuẩn bị tốt mọi thứ thì càng có lợi cho chúng ta hơn..."

"Vậy thì liên lạc với biên kịch, nói chuyện với anh ta xem sao!" Bieber cảm thấy chuyện này không khó.

Mạn Nhu cười với Phong Miên, cũng không nói thêm gì nữa.

Phong Miên vốn không hề có dự định công bố thân phận của biên kịch ra ngoài.

"Kịch bản sửa thành tiểu thuyết sẽ chỉ khiến cho khán giả và người đọc càng mong chờ vào bộ phim điện ảnh này, yêu thích câu chuyện này hơn mà thôi."

Phong Miên không làm gì được nàng: "Được, cứ làm vậy đi."

"Vừa đúng lúc chúng ta sắp công bố tin tức kết hôn, đây là món quà cưới tốt đẹp nhất." Mạn Nhu cười nói.

"Hai người xứng đôi quá trời luôn ấy!" Bieber vỗ tay chúc mừng bọn họ.

Anh nhớ lần đầu tiên gặp Mạn Nhu, nàng còn giúp mình chăm sóc cho đứa con nghịch ngợm: "Rất mong đợi dáng vẻ của hai người khi có con, xây dựng một gia đình nhỏ."

Mạn Nhu đỏ mặt, cúi đầu nhìn Phong Miên. Phong Miên cũng nhìn lại, có rất nhiều lời hai người họ không cần phải nói ra nhưng luôn thấu hiểu nhau.

Phong Miên đưa Mạn Nhu về khách sạn, vốn là cô muốn về công ty làm thêm vài tiếng nữa nhưng lại bị Mạn Nhu kéo lại.

"Muộn như thế này rồi mà chị vẫn muốn đi sao?"

Phong Miên nhìn rồi vuốt tóc nàng: "Vì lời nói của Bieber sao?"

Mạn Nhu bĩu môi rồi ôm chặt cô: "Tối nay có thể ở lại đây với em không?"

Cô chưa bao giờ từ chối mong muốn của Mạn Nhu!

Cô lập tức rút điện thoại gọi cho Trần Viễn nói huỷ toàn bộ cuộc họp trong tối nay vốn đã định.

Mạn Nhu cảm thấy ấm áp, nàng biết Phong Miên rất bận, bận đến mức giờ này rồi vẫn còn phải mau chóng đi xử lý công việc, nhưng tối nay... nàng muốn tuỳ hứng một lần.

Quan trọng nhất đó là, người phụ nữ mà nàng yêu sâu sắc này sẽ nuông chiều nàng vô điều kiện.

Phong Miên cởϊ áσ khoác ngoài, nhẹ nhàng ôm chặt Mạn Nhu: "Muốn có một đứa con rồi sao?"

Mạn Nhu dựa vào lồng ngực cô, chậm rãi gậy đầu: "Có lúc em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa con, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc..."

Phong Miên cũng đã rất nhiều lần tưởng tượng ra khung cảnh đó, nhưng nếu Mạn Nhu làm mẹ thì nàng sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian dành cho mình nữa.

Cho nên cô do dự.

"Chị vẫn còn muốn nuông chiều em thêm vài năm nữa."

"Em thì vẫn có suy nghĩ ấy, có lẽ bây giờ vẫn chưa thể thực hiện được, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy..." Nàng ngồi trên đùi Phong Miên, đưa tay tháo từng khuy áo sơmi của cô...

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Miên dần bị phủ một tầng du͙ƈ vọиɠ, cô ngẩng đầu giữ chặt Mạn Nhu, cho đến khi hơi thở của hai người hoà làm một. Cô giữ chặt gáy của nàng rồi ôm nàng nằm xuống.

"Em cảm thấy rất hạnh phúc..."

Nhịp tim của Mạn Nhu đập nhanh, nàng ôm chặt lấy cô.

Lúc này đây, hai người họ chỉ muốn ôm nhau, không muốn lý trí, chỉ kích động mà ôm lấy nhau...

Rất nhiều lúc Mạn Nhu ỷ lại vào Phong Miên, nàng chủ động mong cô ở lại cũng là vì muốn cô ở bên cạnh mình.

Sau mấy tiếng quấn quýt, hai người nằm trên giường ôm nhau.

"Có phải em đã làm khó chị không?"

"Sao?"

"Chuyện em nói muốn sửa kịch bản thành tiểu thuyết ấy, hiện giờ chị đã bận như thế rồi, nếu như lại phải đi trai chuốt kịch bản nữa, vậy chẳng phải sẽ lại phải tăng ca nữa sao? Em chỉ cảm thấy, nếu như sau khi phim điện ảnh công chiếu, biên kịch ghi tên chị thì nhất định sẽ càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn."

Phong Miên không trả lời mà chỉ cẩn thận đắp chăn cho nàng: "Ngày mai em còn phải quay phim nữa, ngủ đi"

Mạn Nhu đáp lại một tiếng, nhắm mắt ngủ trong vòng tay cô. Bọn họ còn phải làm rất nhiều chuyện thì mới có thể khiến ước mơ trở thành sự thật.

Phong Miên lại ngồi thêm một lúc, mượn ánh đèn ngủ đầu giường để nhìn Mạn Nhu dần chìm vào giấc ngủ. Cô khẽ cười, một nụ cười chứa đựng sự nuông chiều, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, cô sẽ có được cả thế giới!

...

Tề Tương bị tạm giam.

Phía Trần Tẩm cũng tuyên bố sẽ tạm thời ngừng hoạt động một thời gian để điều chỉnh lại cuộc sống của mình.

Những tranh luận bàn tán về chuyện có liên quan đến fans cũng dần giảm đi, sự chú ý của mọi người đều đặt lên bộ phim điện ảnh có số phận éo le ấy.

Rốt cuộc Mạn Nhu có diễn hay không?

Có người ủng hộ Mạn Nhu, lại có người đưa ra chất vấn!

"Chẳng lẽ Đại Thiên không suy nghĩ về lợi ích chút nào sao? Bao nhiên diễn viên tốt như thế lại cứ phải dùng Mạn Nhu, kinh nghiệm của cô ấy có thể đảm nhận được vai diễn quan trọng như thế này không?"

"Ngộ nhỡ diễn xuất của nữ chính không ra làm sao thì chẳng phải sẽ hại nam thần Hàn Nhất của chúng tôi à?"

"Làm ơn, đừng có sự xuất hiện của cô ta trong poster tuyên truyền!"

Yêu cầu của khán giả đối với phim điện ảnh thật sự là mỗi người một ý, cho dù là phim điện ảnh của Hollywood thì cũng sẽ có người tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt...

Trần Viễn làm một thống kê đơn giản về những bàn tán này thì phát hiện sau khi có tin đồn nói rằng Mạn Nhu sẽ đảm nhận vai nữ chính thì bình luận và độ mong đợi của mọi người dành cho bộ phim điện ảnh này giảm rõ rệt.

"Tổng Giám đốc, hình như tình hình có hơi gay go." Trần Viễn lo lắng nói: "Bởi vì bà chủ từng có rất nhiều antifans và tin đồn thất thiệt nên có một số fans phim bình luận rất khó nghe."

"Bọn họ được tự do ngôn luận." Phong Miên không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào tài liệu trong tay.

"Nhưng mà..."

"Ý của Tổng Giám đốc là cứ để cho họ đoán, bởi vì quyền quyết định để Mạn Nhu diễn vai nữ chính không hề nằm trong tay bọn họ, hơn nữa nếu độ kỳ vọng của bọn họ càng thấp thì khi phim công chiếu mới càng khiến bọn họ chói mắt!" Đúng lúc này Rick gõ cửa phòng làm việc, anh cần tài liệu đi vào: "Có người tưởng rằng bản thân mình rất hiểu điện ảnh, khiêu khích diễn viên, khiêu khích nội dung phim..."

"Thật ra bọn họ đều không nói ra được rốt cuộc muốn xem nội dung như thế nào."

"Đợi sau khi công chiếu, bọn họ sẽ nhìn thấy diễn xuất của Mạn Nhu, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều dự đoán của họ."

Hoá ra là như thế!

Trần Viễn nghĩ thông rồi.

Anh nhìn hai người phụ nữ trong phòng làm việc, quả nhiên đều là nhân vật giao tiếp xã hội cực kỳ giỏi!

...

Sau đó lại có hai show thời trang cực lớn, một buổi lễ trao giải nhưng Mạn Nhu đều không hề xuất hiện.

Các fans gần như có thể khẳng định, Mạn Nhu đang đi quay bộ phim điện ảnh đó rồi!

Nhưng mặc cho bên ngoài đồn đoán như thế nào thì đoàn phim vẫn bảo mật rất kỹ, cả đoàn phim đều kín như bưng về thân phận diễn viên vào vai nữ chính. Hơn nữa đoàn phim còn không cho phép fans đến thăm ban, những người có thể ra vào đoàn phim đều là các diễn viên và nhân viên công tác đã ký thỏa thuận bảo mật.

Cho nên khi các diễn viên tham gia diễn xuất trong phim này tham gia các hoạt động công khai, khi được phỏng vấn hỏi, nhất định sẽ có người hỏi về thân phận của nữ chính thần bí!

Trong đó, người bị truy hỏi nhiều nhất là nam chính Hàn Nhất.

Bởi vì mọi người đều biết Hàn Nhất là một diễn viên trẻ rất chú tâm vào đóng phim, trong mắt anh ta không có tạp chất, nếu như nữ chính mới không đủ tư cách, chắc chắn anh ta sẽ không khoan nhượng.

Hơn nữa quan trọng nhất là, hoặc là Hàn Nhất từ chối trả lời, nhưng một khi đã mở miệng thì chắc chắn sẽ là nói thật.

Đã qua bao nhiêu ngày như thế rồi, Hàn Nhất vẫn không hé răng nửa lời khi đối mặt với micro của phóng viên.

"Hàn Nhất, bạn có thể nói về nữ chính mới của bộ phim Mảnh Vỡ Ký Ức không?"

"Tại sao đoàn phim lại không tiết lộ bất cứ tin tức nào về thân phận thật sự của cô ấy như thế?"

Sau khi nhận giải, Hàn Nhất bị các phóng viên vây kín, vì phép lịch sự và tôn trọng, anh không xông thẳng ra ngoài mà lạnh nhạt nói trước máy quay: "Đây là sự sắp xếp của đoàn phim, tôi nghĩ lúc phim công chiếu thì các bạn sẽ biết thôi."

"Có phải Mạn Nhu hay không?"

"Hàn Nhất, nói cho chúng tôi biết đi!"

Hàn Nhất chợt do dự, anh tận mắt nhìn thấy sự cố gắng và những gì Mạn Nhu đã bỏ ra nhưng không có nghĩa là là người ngoài sẽ công nhận giống như anh, nhưng đảo mắt khắp giới giải trí, người có thể vào nhận nhiệm vụ khó khăn này vào đúng lúc này, trừ cô ấy ra thì còn có người nào khác sao?

Sự cố gắng và kiên trì của cô ấy không một ai có thể vượt qua được.

Quan trọng nhất là thái độ khi quay phim của cô ấy...

Cô ấy là một nữ diễn viên chân chính chứ không phải là một sao nữ dựa vào sắc đẹp để đổi lấy sự nổi tiếng, ngay cả người hà khắc như anh cũng cảm thấy Mạn Nhu có thể gánh vác được vai diễn quan trọng này, còn ai có thể bới lông tìm vết cô nữa đây?

Lần đầu tiên anh muốn khen một nữ diễn viên!

Anh đảo mắt, ho một tiếng rồi nói: "Vì để bộ phim có được sự thể hiện tốt nhất, tôi không thể tiết lộ được, xin lỗi."

"Tôi chỉ có thể nói, tôi không phải là một người sẽ thỏa hiệp, nữ chính này rất có sức hấp dẫn và diễn xuất."

Có phải ý của câu này chính là anh đã khẳng định thực lực của nữ chính này, ngược lại, nếu như mọi người cho rằng Mạn Nhu không có diễn xuất thì tức là nữ chính này không phải Mạn Nhu!

Từ sau khi Mạn Nhu trở lại cô vẫn chưa lấy được tác phẩm nào khiến người khác chói mắt, chỉ dựa vào biểu hiện ở một chương trình thực tế và show thời trang, hoặc là dùng video quảng cáo để nói về diễn xuất thì quá khiên cưỡng rồi!

Cho nên, sau khi truyền thông nghiền ngẫm câu trả lời của Hàn Nhất thì đưa ra được đáp án, ý của anh chính là nữ chính không phải Mạn Nhu.

Sau khi tin tức được truyền ra, fans của Hàn Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt quá rồi, anh tôi không phải hợp tác với diễn viên hạng ba ấy!"

"Yên tâm rồi, mọi người có thể mong chờ vào bộ phim điện ảnh này rồi."

Câu trả lời của Hàn Nhất là thông tin duy nhất liên quan đến nữ chính mà truyền thông có được tính đến nay, bởi vì Phong Miên thật sự đã cho người làm công tác bảo mật ở đoàn phim quá tốt, một con ruồi cũng không thể bay vào!

Hàn Nhất ngồi xe về đoàn phim, những bình luận anh nhìn thấy trên mạng cũng đưa cho Mạn Nhu xem.

Mạn Nhu cười nhẹ nói: "Tôi quen rồi... nếu như thần tượng mà tôi thích hợp tác với diễn viên tôi không coi trọng thì có khi tôi còn nói khó nghe hơn bọn họ nữa cơ."

"Cô không để bụng chút nào sao?" Đột nhiên Hàn Nhất cảm thấy người phụ nữ này rất thần bí.

"Họ không phải tôi, cũng không phải người của đoàn phim cho nên không biết đang xảy ra chuyện gì, bởi vì những tin tức tiêu cực trên mạng mà hiểu sai về tôi, chỉ thế thôi. Nếu như tôi vì muốn lấy lòng họ mà đi đóng phim, vậy thì có đáng không? Tôi tin rằng chỉ khi tôi làm tốt thì tôi mới giành được sự công nhận thật sự, tôi đứng đây mà không thẹn với lòng, vậy là đủ rồi."

Mạn Nhu cười rất thản nhiên: "Tôi không thể khiến bản thân thật sự trở thành chuyện cười bị người khác nhắc tới."

"Cô thật sự là một ngôi sao hiếm gặp." Trong giới diễn nghệ, còn có sao nữ không phải để ý đến danh tiếng của mình như thế sao?

Hàn Nhất cười rồi cất điện thoại đi.

"Tôi có thể hiểu là anh đã công nhận diễn xuất của toi không?"

"Tôi đâu có nói thế! Nhưng mà... tôi lại khá là mong chờ có thể diễn mấy cảnh tay đôi với côi ở bộ phim sau, có lẽ sẽ rất thú vị đấy." Anh ta nói xong bèn đứng dậy đi về phòng thay đồ, chuẩn bị quay.

Mạn Nhu cười rồi tiếp tục xem video chị Hy ghi lại ở trường quay, nghiền ngẫm vai diễn, nàng vẫn còn một nguyên nhân quan trọng chưa nói ra, đó là nàng đứng ở nơi này không chỉ là để chứng minh bản thân mà quan trọng hơn là muốn chứng minh khả năng biên kịch thiên phú của Phong Miên!

Khả năng biên kịch thiên phú của Phong Miên!

Nàng phải cố gắng hết sức để bộ phim này nổi tiếng, như vậy... mới có thể cùng cô thực hiện giấc mơ.

Mặc dù sự gia nhập của nàng khiến kịch bản được tiến hành nhanh hơn nhưng nàng luôn xem lại mỗi cảnh sau khi quay xong, sau đó nói chuyện với đạo diễn, cố gắng thể hiện một cách hoàn hảo nhất mọi biểu cảm, như vậy chất lượng công việc cũng được tăng lên nhiều.

Nàng lại cúi đầu xem video, đột nhiên có cuộc gọi đến, là Thượng Quan Lệ.

"Sao gần đây không nghe thấy tin tức gì của cô thế? Tôi cứ tưởng cô sẽ đến tham gia show thời trang lần này đấy." Thượng Quan Lệ vốn còn muốn đi thảm đỏ với Mạn Nhu nữa đó.

"Ừ, ban đầu tôi cũng muốn đi nhưng sau đó lại bảo chị Hy từ chối rồi."

"Sao tôi lại cảm thấy đã một tháng rồi cô không lộ diện, chắc không phải là bị cư dân mạng đoán trúng là đi đóng phim điện ảnh đấy chứ?"

"Ừ..." Mạn Nhu không giấu giếm cô ấy.

"Cô! Cô đúng thật là, bảo tôi phải nói cô thế nào đây, cho dù là phim điện ảnh do công ty đầu tư thì cũng không cần cô đi thu dọn tàn cục chứ, nếu cô muốn diễn thì bảo Tổng Giám đốc Phong đặt riêng một bộ phim cho cô là được rồi!"

Thượng Quan Lệ biết rõ, Mạn Nhu diễn hay diễn dở đều không quan trọng, bởi vì sẽ luôn có người khiêu khích, hắt nước bẩn lên người cô ấy.

Mạn Nhu được như ngày hôm nay không phải dễ dàng gì, mỗi bước đi đều không thể sai được! Nhưng bây giờ... cô ấy thật sự đã đi làm chuyện nguy hiểm rồi.

"Sao cứ phải đóng bộ phim điện ảnh đó thế? Phong Tổng bảo cô đi sao? Không thể nào, cô ấy thương cô như thế, sao có thể để cô đi chịu khổ được!"

"Cái này..."

"Lại bị tôi đoán trúng nữa rồi sao?" Thượng Quan Lệ giận sôi người, mãi sau mới thở dài nói: "Tôi biết cô làm gì cũng có lý do của cô, từ trước đến nay cô đều sáng suốt và có chủ ý hơn tôi, nhưng cô đừng bao giờ để bản thân chịu ấm ức, nếu như Tổng Giám đốc Phong làm gì có lỗi với cô hoặc là ép buộc cô thì cô cứ nói với tôi, tôi ra mặt giúp cô."

Mạn Nhu bĩu môi cười, nàng đắp chiếc áo khoác bông, nhìn người trong đoàn phim chuyển đạo cụ...

"Cô đừng cười nữa! Cô làm tôi lo lắng chết đi được, cô không biết cô phải lấy được tác phẩm có thể đem đi tranh giải để củng cố vị trí hiện tại của mình à, giai đoạn thăng tiến tốt như thế này lại đi nhận cái bộ phim đó!"

Danh tiếng hiện giờ của Mạn Nhu hoàn toàn có thể đi nhận những bộ phim thương mại tốt hơn, như vậy mới có thể tích luỹ được giải thưởng.

"Cô không lo lắng chút nào sao?"

Lo lắng?

Mạn Nhu không trả lời, trợ lý của Thượng Quan Lệ đã giục cô ấy lên xe rồi, Thượng Quan Lệ chỉ đành cúp điện thoại, nói là lần sau sẽ lại dạy dỗ Mạn Nhu.

Mạn Nhu tiếp tục cuộn tròn trên ghế lặng lẽ xem video... chỉ thuận tiện nhìn xem tình hình của show thời trang và lễ trao giải gần đây.

Lúc Mạn Nhu xem lễ trao giải, chị Hy vừa lúc đi qua đưa nước cho cô, trong lòng khá khó chịu.

Nếu không phải đã vào đoàn làm phim này, bây giờ Mạn Nhu hẳn phải vụt sáng trên thảm đỏ mới đúng......

Nhưng hiện tại, phải dốc sức quay phim ở đây, ở một mức độ nào đó mà nói, vì quay bộ phim này mà Mạn Nhu đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Sau đó, chị Hy nói chuyện này cho Phong Miên.

Cô làm trợ lý đặc biệt của Mạn Nhu, dĩ nhiên phải thực sự suy nghĩ cho cô ấy, tuy Mạn Nhu không nói, nhưng bây giờ điều mà cô ấy cần nhất chính là sự quan tâm và bảo vệ của Phong Miên.

Phong Miên nghe xong, không lập tức trả lời chị Hy.

Mà tranh thủ thời gian xử lý tài liệu trên bàn, sau đó tức khắc đi đến đoàn làm phim tìm người, mấy ngày nay xe của cô đã là khách quen trong bãi đỗ xe của đoàn phim.

Nhìn thấy cô đến, nhân viên công tác của đoàn phim đều đã quen, chỉ là uy phong của BOSS bày ra đấy, không ai dám nói cười bừa bãi.

"Giám đốc Phong, Mạn Nhu ở bên kia trang điểm." Có nhân viên công tác nhắc nhở.

Phong Miên gật đầu, đi đến phòng hoá trang phía đông, vừa đẩy cửa, nhìn thấy Mạn Nhu mặc một chiếc áo sơ mi màu tím, nhưng áo nhăn nhúm không chịu nổi, tóc vô cùng lộn xộn, khoé miệng cũng ứ đọng máu......Thợ trang điểm còn đang vẽ dấu hôn trên cổ nàng!

Cảnh quay này, Phong Miên nhìn một chút tạo hình của Mạn Nhu, trong lòng liền có tính toán.

Cảnh giường chiếu duy nhất trong toàn bộ cảnh quay.

Mạn Nhu không ngờ cô sẽ đến, lập tức nhấc chiếc mền đang đắp trên chân choàng lên người, nhưng bị Phong Miên ngăn lại: "Trang điểm cho tốt."

Sau khi Mạn Nhu và cô chạm mắt, rũ tay xuống, đối với người quen thuộc kịch bản nhất như Phong Miên đây, dĩ nhiên cô biết nội dung của cảnh quay này.

"Tối nay phải quay cảnh giường chiếu kia." Mạn Nhu nhỏ giọng nói.

Phong Miên đứng sau người nàng, nhẹ đặt tay lên bờ vai nàng, cúi đầu xuống bên tai nàng thấp giọng nói: "Hình như chúng ta cũng chưa có cuồng nhiệt qua......xem ra, chị có hơi ghen đấy."

"Giám đốc Phong, tôi có một đề nghị lớn mật, nếu vì hiệu quả chân thực của cảnh quay......" Thợ trang điểm nói.

Trong nháy mắt Mạn Nhu đỏ mặt.

Thợ trang điểm lập tức nhanh chóng ra khỏi phòng hoá trang, để lại không gian riêng cho hai người.

Phong Miên nâng người, bế Mạn Nhu lên, đặt nàng lên trên bàn trang điểm: "Chị muốn lưu lại những dấu vết này trên người em."

Nói xong, cô liền hôn cổ và xương quai xanh của Mạn Nhu.

Cố sức lưu lại dấu vết riêng biệt của cô trên người nàng, sau đó, cô hài lòng nhìn hiệu quả mà mình làm ra, vén tóc rối bên tai Mạn Nhu ra sau tai: "Vì chị, từ bỏ lễ trao giải và buổi lễ thời trang......"

"Không đơn thuần là vì chị! Cũng là vì bản thân em, Miên, em không cảm thấy tiếc nuối, cũng không hối hận." Mạn Nhu biết cô muốn nói gì, mỉm cười: "Nói thật, lúc đầu em có hơi tiếc nuối, nhưng hôm nay em cẩn thận nghĩ lại, thứ mà em học được trong đoàn phim càng nhiều, nơi này mới là nơi giúp em trưởng thành nhất."

Có lẽ nàng cần càng nhiều giải thưởng, vươn càng xa, nhưng con đường mà nàng muốn đi càng vững chắc một chút.

"Chị sẽ không để một siêu sao thất thế, càng không thể để người phụ nữ của chị vì chị mà hy sinh......" Phong Miên ôm nàng, nghiêm túc hứa hẹn.

"Em bằng lòng cùng chị thực hiện ước mơ của chị, đây không phải hy sinh." Trong giọng nói của Mạn Nhu lộ ra sự kiên định và hạnh phúc.

Hai người ôm chặt nhau, một lát sau, Phong Miên không nỡ lòng buông Mạn Nhu ra, mười phút sau, Mạn Nhu trang điểm hoàn tất, đi trường quay đợi diễn, Phong Miên ở trường quay xem.

Diễn cảnh này cùng Mạn Nhu là một nam phụ khác, anh ta nghe người của đoàn phim nói Phong Miên đang ở đây, lập tức lo lắng!

Nói đùa gì thế, để anh và Mạn Nhu diễn cảnh như vậy, còn diễn trước mặt bà chủ lớn giới nghệ sĩ Phong Miên, đây không phải tự tìm đường chết sao?

Anh đi tìm đạo diễn Bieber, xin quay góc giả, anh còn muốn lăn lộn trong giới nghệ sĩ thêm vài năm nữa.

Nghe anh nói, Bieber gật đầu: "Được."

Sau khi Mạn Nhu nghe được tin quay góc giả, không khỏi lắc đầu cười khổ, Giám đốc nhà nàng xấu bụng như thế, rõ ràng cô ấy muốn ngầm tạo áp lực cho bọn họ.

Sau cùng, cả cảnh quay diễn viên nam đều giữ khoảng cách lớn đối với Mạn Nhu, hình ảnh dựa vào việc biên tập và quay góc giả mà hoàn thành, mà dấu hôn vô cùng chân thật trên xương quai xanh của Mạn Nhu khiến cho hình ảnh càng thật.

Người của đoàn làm phim đều nói kỹ thuật của thợ trang điểm tuyệt vời!

Thợ trang điểm chỉ cười cười, không dám nói ra chân tướng.

Phong Miên vẫn luôn ở trường quay xem Mạn Nhu quay phim, sau đó hai người cùng về khách sạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio