Cô Vợ Ảnh Hậu

chương 55: tự cho là đúng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái độ thờ ơ của nàng khiến cho Lạc Phong nhíu mày, anh ta ho khan một tiếng: "Thôi được, lúc nên biết thì tự khắc cô sẽ biết thôi, đến lúc đó tôi mong cô vẫn còn có thể lạnh lùng, bình tĩnh như vậy, đừng gây thêm phiền phức cho công ty và tôi nữa."

Mạn Nhu bất thình lình gập kịch bản trong tay lại.

"Tôi không rãnh rỗi như các người nghĩ đâu, các người đang quấy rầy công việc của tôi đấy." Mạn Nhu lạnh lùng thốt ra một câu.

Chỉ một giây sau, đã có hai vệ sĩ áo đen bước vào, lôi Lạc Phong và Dương Vũ ra ngoài.

"Mời." Bọn họ lạnh lùng mời một tiếng, rồi giơ tay ngăn cản Lạc Phong, thân hình cao lớn và sắc mặt nghiêm túc như thể tường đồng vách sắt, khiến cho Lạc Phong không cách nào tới gần Mạn Nhu.

"Lạc Phong, sao Mạn Nhu lại có vệ sĩ? Anh bỏ tiền ra thuê cho cô ta à?" Dương Vũ bắt đầu nổi cơn ghen tị, lôi kéo Lạc Phong hỏi liên tục.

"Làm gì có!" Lạc Phong nhìn bóng lưng của Mạn Nhu rồi hừ một tiếng: "Công ty đúng là không dứt cô ta ra được! Em đi ghi hình đi, chuyện đó không cần phải báo cho cô ta, cứ để cô ta hối hận đi!"

Anh ta vốn muốn cho Mạn Nhu biết trước chuyện anh ta và Dương Vũ sắp đính hôn, cũng coi như có một lời kết với chuyện tình cảm lúc trước của bọn họ, đề phòng Mạn Nhu đến lúc đó lại làm loạn, nhưng hiện tại xem ra, anh ta hoàn toàn không cần làm vậy.

Thấy vẻ mặt của Mạn Nhu hoàn toàn khác trước, trong lòng anh ta chỉ có lửa giận thiêu đốt, tại sao nàng lại có thể thờ ơ đến vậy!

Còn Dương Vũ thấy Lạc Phong tức giận vì Mạn Nhu, cô ta lại vô cùng suиɠ sướиɠ.

"Điều tra xem vệ sĩ ở chỗ Mạn Nhu được thuê ở đâu, tôi cũng muốn thuê vài người."

"Nhưng hình như công ty không có khoản phí này..." Trợ lý của Dương Vũ hơi khó xử, dù Dương Vũ là bạn gái của Lạc Phong đi nữa, đã là bà chủ của công ty đi nữa, cũng không thể muốn làm gì thì làm.

"Sao vậy? Mạn Nhu có, thì tôi cũng phải có, hơn nữa mọi thứ đều phải tốt hơn cô ta."

Dương Vũ giẫm đôi giày cao rót cộp cộp bỏ đi, còn trợ lý của cô ta khẽ liếc logo trên ngực trái của đám vệ sĩ rồi cau mày: "Hình như từng nhìn thấy logo này ở đâu rồi thì phải?"

Chị Hy thấy Dương Vũ đã đi xa, bèn quay lại cạnh bàn, rót cho Mạn Nhu ly nước: "Có cần chị hỏi thăm tình hình ở chỗ bọn họ không? Chị thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu."

"Không cần đâu, trước tiên cứ làm tốt chuyện của chúng ta là được."

Mạn Nhu luôn luôn lý trí, tình cảm cá nhân không thể ảnh hưởng đến công việc.

Huống chi đây còn là lần hợp tác quốc tế quan trọng, nàng phải nắm bắt từng cơ hội hiếm có, ban đầu nàng đã từng bước từng bước tiến lên vị trí Ảnh hậu đứng đầu, hiện giờ lại càng không thể thả lỏng.

Ngay sau đó, chuyên gia trang điểm bắt đầu hóa trang cho Mạn Nhu, sau khi thấy nàng khoác lên bộ trang phục của bà cô trung niên theo kịch bản, sợ nàng không hài lòng với việc hóa trang thành bà già nên mỉm cười giải thích: "Bởi vì vai diễn cần nên có thể sẽ thay đổi một vài chỗ để khiến cho độ tuổi của cô phù hợp với nhân vật trong kịch bản hơn."

"Được, bắt đầu đi." Mạn Nhu vô cùng phối hợp, nhắm mắt lại, ngồi lên ghế trang điểm.

Thợ trang điểm đáp OK, mất gần bốn mươi phút, vẻ mặt già nua của Mạn Nhu mới xong, trên gò má trẻ đẹp của nàng được vẽ thêm những vết nhăn và đồi mồi, đồng thời còn xử lý một ít da chảy xệ, nhìn qua thật sự rất giống một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi.

"Có điều mắt của cô đẹp quá, tôi thật sự không thể hóa trang cho nó có cảm giác già nua được." Thợ trang điểm áy náy nói.

Mạn Nhu mỉm cười nhìn vào gương: "Kỹ thuật hóa trang của cô thật cao siêu..."

"Diễn viên chuẩn bị xong chưa? Ba phút nữa bấm máy."

Nhân viên thông báo qua loa một lần.

Khi Mạn Nhu chạy tới thì thấy Dương Vũ đang lôi kéo đám đạo diễn để làm quen, thấy cô tới lại còn trang điểm như một bà già thì phì cười thành tiếng: "Xấu quá đi! Tôi nghĩ Mạn Nhu không cần hóa trang đâu, cô ấy chỉ cần gỡ lớp hóa trang này xuống rồi dùng diện mạo vốn có của mình diễn cũng được."

Vừa dứt lời, các đạo diễn lập tức cau mày.

Hai nghệ sĩ này chẳng phải đều cùng là nghệ sĩ ký hợp đồng với giải trí Huy Hoàng sao? Tại sao như nước với lửa vậy?

Nói cách khác thì những gì Dương Vũ nói nghe như những lời của một kẻ không chuyên, hóa trang như vậy là để nhập vai hoàn toàn vào nhân vật trong kịch bản, biểu diễn vì nghệ thuật, để gương mặt trẻ trung xinh đẹp như hoa như ngọc của mình thành ra già nua như vậy chỉ có ở những diễn viên chuyên nghiệp dài công rèn luyện.

Những lời nói của Dương Vũ rất ấu trĩ.

Mạn Nhu không để ý đến Dương Vũ, mà chỉ mỉm cười chào các đạo diễn rồi đi đến vị trí của mình.

Dương Vũ vẫn chẳng nhận ra sự thất thố của mình, dương dương đắc ý đi tới.

Mạn Nhu cẩn thận nhẩm lại lời thoại kịch bản trong đầu, khi đã chắc chắn không còn sai sót gì thì ra hiệu với camera, các đạo diễn nhìn nhau, sau khi thấy Dương Vũ cũng đã chuẩn bị xong thì Jason hô "Bắt đầu."

Lúc này toàn bộ ánh sáng và phông nền đều được khôi phục lại như lúc đầu và sẽ quay phim liên tục từ đầu đến cuối, đây là một bài kiểm tra khó đối với bản lĩnh chuyên nghiệp của diễn viên.

Trên màn hình là cảnh Mạn Nhu đang khóc, so với lúc mới bắt đầu nàng đã nhập vai, ánh mắt hơi thay đổi lại càng tăng thêm vài phần tang thương của năm tháng cùng với sự lưu luyến đối với nữ chính.

Nàng hoàn toàn xem Dương Vũ là nhân vật trong kịch bản chứ không phải là một người mà nàng quen trong cuộc sống thực, quan hệ giữa hai người hoàn toàn không ảnh hưởng đến diễn xuất của Mạn Nhu.

Nhưng Dương Vũ thì trái lại, giọng nói và ánh mắt của cô ta đều không đúng, qua màn hình có thể thấy được cô ta rất đắc ý, hơn nữa còn tiếp tục muốn hơn thua với diễn viên đang diễn cùng mình, cô ta không hiểu mục đích thật sự của chương trình này, những điều mà các đạo diễn muốn thấy không phải là sự cạnh tranh giữa hai diễn viên, mà họ muốn cho khán giả nhìn thấy hình ảnh thật sự của các Ảnh hậu trên sân khấu.

Biểu cảm của cô ta cực kì thiếu thuần thục, lại càng thiếu chuyên nghiệp.

"Cắt."

Jason hít sâu một hơi: "May mắng tôi mời được Mạn Nhu, nên chương trình kỳ này cũng không đến nỗi quá khó coi, phỏng vấn bọn họ về cảm nhận khi ghi hình, rồi kết thúc công việc được rồi."

Anh ta vỗ vai một đồng nghiệp rồi cầm điện thoại di động rời khỏi trường quay, anh ta phải trò chuyện với Nasha về diễn xuất đặc sắc của Mạn Nhu, nhằm tranh thủ cơ hội hợp tác tiếp theo.

Những đạo diễn và quay phim khác cũng giật mình về diên xuất của Mạn Nhu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio