Thành phố Lô Hải, một trung tâm triển lãm nổi tiếng, đang tổ chức một hôn lễ hoành tráng.
Những khách mời có thể đến dự hôn lễ này đều là những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu, là con cái của những gia đình danh giá.
Giờ phút này chính là đoạn cao trào của hôn lễ nhất.
Cô dâu mặc váy cưới lệch vai, trên tay cầm bó hoa, từ bên ngoài hội trường, dọc theo con đường trải đầy cánh hoa hồng và sâm panh, bước từng bước đến trung tâm sân khấu.
Dựa theo đạo lý, chú rể hẳn là phải đợi cô dâu từ sớm rồi.
Nhưng bên trên sân khấu trơ trọi, chỉ có cô dâu và người chủ trì với vẻ mặt gượng gạo.
Những vị khách ngồi phía dưới không hề cảm thấy tình huống này không bình thường.
Người chủ trì trên sân khấu, nhiệt tình nói vài câu chúc mừng tân hôn.
"Chúc mừng Hạ An Nhiên tiểu thư và Lăng Mặc tiên sinh đã có thể tay trong tay đến với nhau trong ngày xuân này! Hai người thực sự là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc..."
Người chủ trì còn chưa kịp nói xong, một cơn gió thoảng qua.
Chiếc khăn che mặt của cô dâu Hạ An Nhiên bị hất văng ra, để lộ khuôn mặt xấu xí, sưng tấy khủng khiếp mà cho dù có trang điểm cao siêu đến mấy cũng không thể che được.
Ánh mắt của các vị khách mời rơi vào trên gương mặt Hạ An Nhiên, không khỏi hít một hơi.
Một vị khách thậm chí còn mất kiểm soát thốt lên.
"Đây...đây là đầu lợn sao?"
Sau khi người này thốt lên câu đó, những vị khách khác bắt đầu xì xào bàn tán một cách kỳ lạ.
"Lăng đại thiếu gia bây giờ chính là người sống chết không rõ.
Chậc chậc chậc, tìm một con lợn xung hỉ là có vấn đề gì sao?"
(Xung hỉ: Xung hỉ theo quan niệm dân gian là cưới vợ xung hỉ để giải xui, giúp đỡ nhà chồng vượt qua tai nạn, khó khăn, bệnh tật…)
"Nhà họ Hạ vì muốn lấy lòng nhà họ Lăng, đã đưa một cô con gái đến bên cạnh người không rõ sống chết làm góa phụ, cũng rất đáng gờm!"
"Ha, con lợn này ngoại trừ người không rõ sống chết không chê ra.
Còn có ai dám muốn nữa? Cô ta có thể gả ra ngoài sao?"
"Lời này của ông nói nghe có lý.
Tôi nghe nói rằng con lợn này mới được nhặt từ nông thôn trở về.
Nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba đấy!"
...!
Phía dưới bàn tán, càng ngày càng trở nên khó nghe.
Ngay cả khi Hạ An Nhiên đứng ở xa một chút, nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng họ xì xào.
Cô vươn tay kéo tấm màn che xuống.
Người chủ trì lại xuýt xoa, nói điều gì đó giống như "do trời đất tạo ra" một chút.
Khách mời bên dưới càng nghe càng không có lòng tốt, mà vui vẻ cười nói.
Cuối cùng……
Người chủ trì nói xong những lời xã giao, Hạ An Nhiên một mình kéo theo váy cưới bước xuống sân khấu, chuẩn bị ngồi xuống bàn tiệc và ăn chút gì đó.
Còn chưa đi được mấy bước, đã bị một người phụ nữ trực tiếp ngăn cô lại.
"Lão gia mời cô trở về Lăng gia trước, chăm sóc tốt cho đại thiếu gia, bồi dưỡng tình cảm vợ chồng một chút."
Hạ An Nhiên sững sờ.
Làm sao có thể vun đắp tình cảm với người thực vật như nhào bột mì được chứ?
Đây là muốn trình diễn một câu chuyện kinh dị sao?
Thấy Hạ An Nhiên không lên tiếng, trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia giễu cợt: “Tài xế đang đợi cô ở cửa ra vào!” Sau đó, cô ta ra lệnh cho vài vệ sĩ ở bên cạnh: “Đưa đại thiếu phu nhân trở về Lăng gia!
Hạ An Nhiên thở dài một hơi, hôm nay cô còn không được ăn tiệc cưới của chính mình.
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn đáp lại: "Biết rồi."
Âm thanh mềm mại gợn sóng đến bất ngờ, tựa như nước đang cất tiếng hát, khiến người nghe vô cùng êm tai.
Đến mức người phụ nữ hơi sững sờ một lúc.
Chờ đến lúc hồi phục lại tinh thần, Hạ An Nhiên đã cô đơn đi theo vài tên vệ sĩ, bước ra ngoài hội trường tổ chức hôn lễ.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng của Hạ An Nhiên, lộ ra vẻ khinh thường: "Thứ nhà quê, quả nhiên không ra gì! Nhưng mà, hôm nay thật xứng đôi với đại thiếu gia!"
Lăng đại thiếu gia trở thành người thực vật sau một tai nạn, ở nhà họ Lăng chính là một đứa con rơi phế vật bị thất thế.
Tuỳ tiện sắp xếp một con lợn đến xung hỉ cho anh, điều đó cũng đủ cho thấy thái độ của nhà họ Lăng đối với vị thiếu gia này như thế nào.
Lợn cùng phế vật, thật đúng là trời đất tạo nên một đôi!.