CHƯƠNG : TỰ LÀM TỔN THƯƠNG BẢN THÂN
Sau khi "phá huỷ vết tích" xong, Hạ An Nhiên toàn thân đau nhức nằm trên giường.
Mệt mỏi là một chuyện.
Mấu chốt là thân thể đau đến muốn khóc, đi một bước mà đau như tự kỷ.
Nghĩ đến đây, Hạ An Nhiên cảm thấy uỷ khuất, tức giận kéo cánh tay
Lắng Mặc, hung hăng cắn mạnh một cái
Nhưng sau khi cắn xuống, cô lại cảm thấy mình bị đuối lý.
Dù gì thì cô cũng là người điên cuồng nuốt sống Lăng, Mặc, cũng không liên quan gì đến cái tên đẹp trai này, người ta từ đầu đến cuối đều là vô tội.
Hạ An Nhiên hậm hực buông cánh tay Lăng Mặc ra, bị thương ngược thành dòng sông: "Tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ? Vốn dĩ mấy ngày nay còn muốn tìm cơ hội chạy trốn..."
Ai ngờ, kế hoạch lại không đuổi kịp tạo hoá.
Hạ An Nhiên đau khổ che mặt lại, nói: "Bây giờ tôi mà chạy, chẳng khác gì một người phụ nữ cặn bã vô lại cả."
Điều cô ghét nhất chính là những loại người vô trách nhiệm.
Sao cô lại có thể trở thành loại người mà cô ghét nhất được chứ! Hạ An Nhiên im lặng hồi lâu, mới nắm chặt tay đưa ra quyết định.
Đối với Lăng Mặc đang nằm trên giường, cô nghiêm túc đảm bảo: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh! Anh chỉ còn sông được một hoặc hai tháng nữa, vậy tôi sẽ ở lại thêm một hai tháng nữa, trong một hai tháng này tôi nhất định sẽ tận lực bảo vệ cho anh, sẽ không để người khác làm hại anh!"
Bây giờ cách mà những người kia ra tay với Lăng Mặc, chắc cũng chỉ có hạ độc mà thôi.
Mà đối với chất độc...!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ ngọt ngào của Hạ An Nhiên mang theo tự tin, nói: "Muốn hạ độc người khác dưới mắt của tôi, còn chưa có cửa đâu!"
Chỉ là, tự tin không đến ba giây, vẫn cảm thấy cơ thể mình đau muốn chết.
Vẻ mặt Hạ An Nhiên ỉu xìu: "Rốt cuộc hôm qua tôi đã làm cái quái gì với anh, mà tự làm bản thân bị thương luôn vậy!"
Lăng Mặc nằm trên giường như người chết: "..."
Hạ An Nhiên chán nản tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Không phải nói, chuyện kía khiến người ta rất vui vẻ sao, lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo, không vui vẻ chút nào! Đau chết mất
Lăng Mặc, người đã làm cho Hạ An Nhiên không vui: "..."
Ngay lúc Hạ An Nhiên đang trầm mặc hậm hực, thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mỗi ngày, Tôn quản gia đều đến đúng lúc tám giờ.
Hạ An Nhiên nhanh chân chạy vào phòng tắm trước, tiếp tục dán chiếc mặt nạ rong biển như hôm qua, sau đó bình tĩnh lại, tự nhiên đi mở cửa.
Tôn quản gia nhìn thấy Hạ An Nhiên lại đeo chiếc mặt nạ đen kia, nhíu mày lại.
Hạ An Nhiên rất bình tĩnh chào hỏi: "Tôn quản gia đến rồi."
Tôn quản gia gật đầu, sau đó đưa hai hộ tá vào phòng.
Một hộ tá giúp Lăng Mặc lau người, hộ tá còn lại giúp anh xoa bóp cơ thể.
Khi Hạ An Nhiên nhìn thấy một trong hai người hộ tả kia đang cầm khăn để lau người cho Lắng Mặc, cỗ chợt nghĩ ra điều gì đó, bước nhanh tới giật lấy chiếc khăn trên tay người kia xuống.
Khuôn mặt của hộ tá kia ra vẻ không hiểu, đưa mắt nhìn Hạ An
Nhiên.
Tôn quản gia cũng cau mày khi thấy Hạ An Nhiên như vậy, bà ta không hài lỗng nói: "Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Hạ An Nhiên bình tĩnh giải thích: "Tôi là vợ của anh ấy, vậy để tôi giúp anh ấy lau người đi
Sắc mặt của Tôn quản gia lạnh lùng, nói: "Trước đây tôi đã từng nhắc nhở Hạ tiểu thủ, thiếu gia không thích tiếp xúc với phụ nữ, chứ đừng nói chỉ là để phụ nữ lau người cho cậu ấy!"
Lúc này Hạ An Nhiên mới để ý, những người chăm sóc và lau cơ thể cho Lắng Mặc đều là đàn ông.
Mà mấy ngày nay, ngoại trừ một người phụ nữ là cô, cũng không thấy bất kỹ nữ người hầu nào khác xuất hiện trong căn phòng này.
Cho nên, Lăng Mặc đối với phụ nữ là có bệnh thích sạch sẽ u?
Vậy là cô như một kẻ cầm thú đem một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ đối với phụ nữ, điên cuồng ăn tươi nuốt sống sao?
Cô quả thực đúng là một anh hùng!
Chỉ là, những điều này không phải trọng điểm
Trọng điểm ở đây chính là cô tuyệt đối không thể để hộ tá lau người cho Lăng Mặc được.
Một khi phát hiện trên người anh có vết cào, hành vi cầm thú của cô nhất định sẽ bị vạch trần.