Sau khi Hạ An Nhiên sửng sốt, vẻ mặt không nói nên lời, "Cô trở nên mê tín như vậy từ khi nào, cô muốn kết hôn sao?!" Bùi Kì sâu sắc nói: " Dù thật hay không tôi đều tin! Tôi còn nghĩ đến chuyện kết hôn, trước khi gia đình tôi sắp xếp hôn lễ cho tôi
Hạ An Nhiên đưa mắt nhìn Bùi Kì, một lời khó nói hết.
Bùi Kì trước giờ thông minh nhưng lại có dã tâm đã tình, và thuộc tính "là người dễ bị thủ hút bởi những kẻ cặn bã".
Những người đàn ông mà cô kết giao đều là những kẻ cặn bã.
Cô và Bùi Kì gặp nhau hồi đó cũng bởi vì một kẻ cặn bã.
Sau khi Bùi Kì phát hiện ra rằng tên tra nam đó bắt cá nhiều tay, anh ta không muốn chia tay còn tìm du côn đến uy hiếp Bùi Kì.
Nếu lúc đó Hạ An Nhiên không vô tình đi ngang qua nơi đó, hậu quả sẽ rất tai hại.
Hạ An Nhiên vẻ chân thành, "Tôi nghĩ ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ không phải hỏi về chuyện hỗn ước, mà là không gặp phải bất cứ tên lưu manh nào nữa"
Bùi Kì thở dài: "Tôi cũng muốn, nhưng không ai cho tôi..."
Vươn tay nắm lấy cánh tay Hạ An Nhiên, "Cuối cùng tôi cũng tìm được ngôi đến thần bí này, cô phải đi cùng tối"
Hạ An Nhiên cảm thấy một tâm, người chị em ngốc nghếch phải làm sao bây giờ?
Đị thôi! Hạ An Nhiên liếc nhìn Bùi Kì, "Cô biết đường đến chùa không?"
Bùi Kì lấy điện thoại di động ra, "Biết, tôi có bản đồ trong diễn đàn."
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua bản đồ trong điện thoại, đẩy chỉ là bản phác thảo, chỉ có thể xác định phương hướng một cách chung chung.
Hạ An Nhiên ôm trán, rất mệt mỏi.
"Chỉ dựa vào tấm hình này, cô còn muốn tìm đến chùa sao?"
Bùi Kì cười khúc khích, "Không phải là có cô đi cùng sao, đi với cô tôi cảm thấy an tầm."
Hạ An Nhiên: “...”
Sao lại cảm thấy như bị hãm hại vậy chứ?
Người chị em này chuẩn bị vào núi mà không hỏi han gì, cũng đành chịu, Hạ An Nhiên cầm lấy điện thoại di động nói: "Cô ở đây đợi."
Sau đó, cô bước vào tạp hóa nhỏ trong khu vực dịch vụ và hỏi một người bản địa, "Có một ngôi chùa trên núi này, bà có biết không?"
Bà chủ nhìn cô gái xinh xắn hỏi han, tâm trạng thoải mái đáp: “Cô đang nói về Mãn Nguyệt Tự?”.
Hạ An Nhiên:”...”
Hẳn là ngôi chùa này rồi.
Bà chủ: "Ngôi chùa đã đổ nát từ lâu, nhưng vẫn có nhiều du khách đi ngang qua.
Người ta nói rằng chỉ có một số nhà sư đang canh giữ nó."
Trong lúc người này đang nói chuyện, bà ta liếc nhìn làn da mỏng manh của Hạ An Nhiên, cố ý can ngăn "Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô đừng tiến vào ngọn núi đó.
Trong đó có gì đó không ổn.
Nhiều người sau khi từ đó trở ra đều nói có âm thanh lạ trễn núi, rất kinh khủng...!Mấy năm nay cũng vì chuyện này, ngọn núi này càng ít người lui tớn, tiệm tạp hỏa nhỏ này của tôi cũng sắp khổng trụ nổi nữa”
Hạ An Nhiên cười nói với người chủ tiệp tạp hóa, "Cám ơn bà, tôi sẽ chú ý."
Sau khi từ tiệm tạp hóa nhỏ đi ra, Bùi Kì vội vàng hỏi, “Thế nào rồi, cô hỏi được cái gì?”
Hạ An Noãn: “Có một ngôi chùa tên là Mãn Nguyệt
Tu"
Bùi Kì gật đầu, "Đúng vậy, hình như có người đã nói tên ngôi chùa này trễn diễn đàn.
Nghe này, cái tên này lãng mạn làm sao."
Cao hứng kéo Hạ An Nhiên đi vào trong núi, nhưng chưa đi được vài bước, liền nhận ra một người ăn mặc như vệ sĩ phía sau bọn họ.
Bùi Kì kéo cánh tay Hạ An Nhiên "Là vệ sĩ do Lăng Mặc cho đi theo cổ phải không? Có thể nói đừng đi theo không, chướng mắt.
"
Chuyện đi cầu tình duyên, dù sao thì cũng là chuyện có chút riêng tư và xấu hổ, nên không muốn người ngoài nhìn thấy.
Hạ An Nhiên hiểu ý của Bùi Kì, cô quay đầu lại nói với Quý Phong, "Tôi sẽ đi đến ngôi đền trên núi.
Chỉ cần đợi tôi ở đây.".