Chương : Sao anh lại đến đây?
Lăng Mặc dùng tốc độ nhanh nhất đi đến núi, khi đến chân núi liền vội vàng hướng thẳng lên núi không hề dừng lại, trên đường còn đụng phải Bùi Kì đang đi từ dưới núi đi lên.
Khi Bùi Kì nhìn thấy Lăng Mặc, cô ấy không quan tâm đến việc sợ anh nữa, vĩ vậy chạy đến vội vàng nói.
"An Nhiên đang ở trên núi...!Vừa rồi, tôi đã gặp cảnh sát, họ đã đi cứu An Nhiên.
Vốn dĩ Bùi Kì muốn xuống, núi báo cảnh sát, nhưng không ngờ trên đường xuống núi, cô nhìn thấy vài cảnh sát đang đi lên núi.
Tuy nhiên, cảnh sát đang đi trên một con đường núi khác, Bùi Kì ở cách họ một chút, Bùi Kì hét lên nhiều lần, nhưng cảnh sát không nghe thấy, tiếp tục chạy lên núi.
Bùi Kì nghĩ, những người cảnh sát đó chắc hẳn đã đi giải cứu An Nhiên, khi cảnh sát đến, Bùi không cảm thấy sợ hãi nữa, vì vậy quyết định quay trở lại ngôi đên.
Tuy nhiên, chạy được một đoạn, Bùi Kì không ngờ rằng cô còn chưa tới chùa, đã gặp Lăng Mặc.
Nhưng lời nói của Bùi Kì vừa dứt, Thu Tử Châu ở một bền rất bình tĩnh, "Tôi lên núi và liên lạc với cảnh sát thì họ nói đang gấp rút tới đây, còn chứa tới chân núi
Bùi Kì tỏ vẻ khó hiểu, "Nhưng, tôi thấy rõ ràng vừa rồi có vài cảnh sát, và họ chạy về phía ngôi đền trên núi...!
Lăng Mặc lập tức nhận ra không ổn, liền không để ý tới Bùi Kì nữa, tốc độ nhanh chóng đi về phía ngọn núi.
Lúc này đột nhiên nghe thấy trên núi có tiếng súng nổ, thanh âm này không phải là từ súng tự chế etpigon, mà chính là súng thật.
Thu Tử Châu thấy Lăng Mặc lo lắng, vừa chạy cùng
Lăng Mặc nói: “Quý Phong nhất định sẽ không để chỉ dâu xảy ra chuyện gì, cậu ấy là một vệ sĩ giỏi!”
Tuy nhiên, những lời này lại không có tác dụng gì.
Lăng Mặc nghiêm mặt, dưới chân tốc độ càng nhanh, một lát sau Lăng Mặc liền phóng tới miếu trên núi, tốc độ tiến vào sân sau miếu.
Tuy nhiên...!cảnh tượng trước mắt anh ta hoàn toàn khắc với những gì anh ta tưởng tượng.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ tức giận cầm súng, chỉ vào tên cảnh sát giả đang nằm dưới đất mắng mỏ, với vẻ mặt phẫn nộ.
" Tên mặt to, người đàn ông của tôi còn không dám kêu tôi thoát y, mà anh dám dùng súng uy hiếp tôi!" Tất cả các người đứng dậy nhảy cho tôi! Nhảy mà tôi không hài lòng, tôi dùng đạn chào đón từng người một! Đừng giả chết nằm ở đó nữa, đứng dậy nhảy đi! "
Thật sự cho rằng cô ấy đang bị bắt nạt! Hừ, đầu nghĩ rằng chính cô ấy đang đi bắt nạt người khác!
Quý Phong ở một bên nhỏ giọng hét lên, " Thiếu phu nhấn..."
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Quy Phong: " Cậu câm miệng đứng sang một bên đi! Cậu không bảo vệ được tôi, lắm vệ sĩ gì chú, đưa tiền lương mà Lăng Mặc trả cho cậu cho tôi"
Quý Phong: "..." Cậu ấy đúng là một vệ sĩ vô dụng Không biết làm cách nào.
Quý Phong ho khan nhắc nhở: "Thiếu gia đến rồi." Nghe xong lời của Quý Phong, Hạ An Nhiên từ trạng thái mèo con tức giận chạy chậm lại, nhìn về phía cửa, cách đó không xa, Lăng Mặc với vẻ mặt đầy mồ hội đang đứng đó với vẻ mặt khó nói, nhìn về phía cửa.
Lăng Mặc vừa nghe thấy tiếng súng, còn tưởng rằng con mèo hoang nhỏ có thể gặp tai nạn, nhưng anh đâu giờ được, sau khi đi tới nhìn thấy là con mèo hoang thu thập cả cảnh sát giả và còn bắt họ nhảy múa thoát y!
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Lăng Mặc trong chốc lát, sau đó dùng tay cầm súng vẻ mặt ngây ngốc vậy vây tay, "Thật là trùng hợp Nói xong, ánh mắt liền rơi vào khẩu súng trong tay.
Nhanh chóng ném sang một bên, vẻ mặt run sợ, “Tại sao lại có thử này trong tay tôi?”
Sau đó, chỉ vào Quý Phong một cách vô tội: “Cậu muốn cho tôi một vũ khí để tự vệ, nhưng không thể đưa thứ nguy hiểm này vào tay tôi được "
Quý Phong “
Đúng...!đúng rồi tất cả đều là lỗi của Quý Phong!
Sau khi Hạ An Nhiên buộc tội Quý Phong, cô ấy nhanh chóng dựa mình vào vòng tay của Lăng Mặc với nỗi sợ hãi tột độ.
Giây tiếp theo, nước mắt chảy dài “Sao anh lại đến đây, ở đây nhiều người xấu quả, đáng sợ quá.
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ đang co ro trong vòng tay, cái vẻ hoang dã hung dữ vừa nãy rồi đâu rồi?
Nháy mắt liền trở thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Chị có vậy thôi, diễn xuất vụng về đầy sơ hở và thiếu sót này, khiến người ta không thể chịu nổi khi nhìn thẳng vào nó..