Chương : Thật may là con mèo hoang nhỏ không sao.
Hạ An Nhiên nghe lời nói của Lục Khả Tình, sắc mặt ngưng lại.
Trước đây lúc ở cô nhi viện, hai người bọn cô bị bắt nạt rất thảm, luôn trốn ở một góc yên tĩnh, tưởng tượng về tương lai.
Lúc ấy, cô nói với Lục Khả Tình rằng mong là sẽ có người yêu thương cổ.
Cho dù một người thôi cũng đủ rồi.
Lúc Lục Khả Tình đột nhiên nói câu này, Hạ An Nhiên vô thức nhìn về phía Lăng Mặc.
Cô đâu phải không biết, Lăng Mặc chắc chắn nghe thấy cô xảy ra chuyện mới chạy đến đây.
Chân của anh vẫn chưa linh hoạt lắm đã leo núi lên đây.
Nếu như nói cô không có cảm xúc gì thì chính là gạt người.
Chỉ là……....!
Anh không màng tới bản thân mình đến đây, có thể chỉ là bởi vì, bây giờ cô đang đội thân phận là vợ của anh đi.
Lục Khả Tình hiểu nhầm rồi.
Lăng Mặc không phải là yêu cô.
Chính vào lúc Hạ An Nhiên muốn giải thích, Lục Khả Tình hướng đến Lăng Mặc, vẻ mặt dịu dàng, “ Anh là người yêu của An Nhiên nhỉ? Tôi là bạn trước đây của An Nhiên, tôi tên Lục Khả Tình."
Không đợi Lăng Mặc mở miệng, Bùi Kỳ tò mò hỏi: “ Bạn trước đây? Các cậu là cùng cô nhi viện sao?” Sắc mặt Lục Khả Tình ngưng lại, ánh mắt di chuyển từ trên người Lăng Mặc nhìn sang Bùi Kỳ, dịu dàng gật đầu, “Đúng vậy, mình và cô ấy là cùng cô nhi viện.
Lúc đó, quan hệ của bọn mình được xem là tốt nhất rồi.”
Bùi Kỳ nghe thấy mấy từ “ quan hệ tốt nhất” có chút ghen tị, thuận miệng hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
Sắc mặt Lục Khả Tình cứng đờ, thần sắc có tia đau khỗ.
.
ngôn tình ngược
Mỹ nhân lộ ra vẻ mặt này, đặc biệt luôn làm người ta thương xót.
Tuy rằng Bùi Kỳ nhanh mồm nhanh miệng nhưng cô không ngốc.
Lập tức hiểu được Lục Khả Tình chắc chắn là người bị hại, liền vội vàng xin lỗi, “ Xin lỗi, tôi không cố ý.
Khuôn mặt Lục Khả Tình đầy cay đắng, “ Không có gì mà phải xin lỗi cả, mình còn phải cảm ơn các cậu nữa...!nếu như không phải là các cậu, mình cũng không biết, số phận cuối cùng của mình sẽ như nào nữa.
Chính vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng động, là cảnh sát tới rồi.
Lần này là cảnh sát thật.
Sau khi Hạ An Nhiên phối hợp lấy lời khai xong, Lăng Mặc muốn đưa cô về luôn.
Hạ An Nhiên vốn còn muốn ở cùng Lục Khả Tình.
Nhưng Lục Khả Tình và các người bị hại khác vẫn cần phải phối hợp với cảnh sát làm một số điều tra khác, bây giờ không thể lập tức rời đi.
Lục Khả Tình cũng không muốn làm phiền đến Hạ An Nhiên, Cậu quay về trước đi, đợi sau khi mình hồi phục tinh thân sẽ liên lạc lại.”
Hạ An Nhiên cũng không muốn cưỡng ép giữ lại, liền rời đi trước với Lắng Mặc.
Sau khi một đoàn người Lăng Mặc rời đi, Lục Khả Tình nghe được có vị cảnh sát đứng ở một bên nói chuyện.
Người đàn ông vừa nãy thật lợi hại, người ta chỉ gọi một cuộc điện thoại liền trực tiếp kinh động đến cục trưởng của chúng ta.”
Nhìn có vẻ, không phải là con nhà bình thường đâu!” “Đúng vậy, đoán chừng là con cháu gia tộc lớn nào đó ở thành phố Lô Hải này!”
Lục Khả Tình nghe được, ánh mắt dần dần có chút thay đổi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, “ Thật ngưỡng mộ nha.”
Lăng Mặc xách Hạ An Nhiên xuống núi.
Đến trong xe, Lăng Mặc liếc nhìn con mèo hoang nhỏ một cái, “ Thật là một ngày cũng không thể an phần
Hạ An Nhiên bày ra tự thái yếu đuối đáng yêu, vô tội nói, “ Tôi đầu có ngờ được, leo núi thôi mà cũng nguy hiểm vậy đâu."
Có điều, ánh mắt nhìn xuống chân của Lăng Mặc, “
Anh không sao chứ?"
Lăng Mặc liếc một cái.
“ Cô nói xem?"
Hạ An Nhiên có chút chột dạ, vội vàng lại gần bên cạnh Lăng Mặc, ân cần nói, " Tôi mátxa giúp anh."
Tiếp đó, vô cùng thuận lợi bắt đầu mátxa.
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con mèo hoang nhỏ bây giờ, vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Thật may con mèo hoang nhỏ của anh không sao cả..