Chương : Sau này gọi nhiều một chút.
Sau khi Hạ An Nhiên khinh miệt Bác Tân xong, lại bắt đầu chê bai Lăng Mặc.
Bên cạnh anh sao lại có loại người đều như thế, có phải từ trường của anh xảy ra vấn đề không?”
Bên cạnh có một người đều giả như Bác Tân.
Còn có một người trợ lý đặc biệt lười biếng như Thu Tử Châu.
Nhìn thế nào cũng thấy, hai người bọn họ đều không đáng tin cậy.
Lăng Mặc đối diện với sự cà khịa của con mèo hoang nhỏ, đỡ chán một chút.
Anh đau đầu.
Hơn nữa, anh cũng cảm thấy, từ trường của mình xảy ra chút vấn đề.
Bên cạnh có loại người như Bác Tân cũng thôi đi, bây giờ còn có thêm một con mèo hoang nhỏ càng giày vò hơn.
Chỉ có điều, câu nói “ông xã đại nhân yêu dấu ơi” vừa nghe được đang không ngừng vang vọng trong đầu anh.
Hơn nữa...!
Con mèo hoang nhỏ vì muốn âm thanh của cô truyền đến phía Bác Tần tốt hơn còn cố ý xích lại gần trong lòng Lăng Mặc.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ dính vào trong lòng mình, yết hầu của Lăng Mặc lên xuống một chút, dùng một tay đem cà vật đã được lới lỏng một nửa hoàn toàn tháo ra.
Vừa hay, chiếc cà vạt đó lại rơi xuống trước ngực của Hạ An Nhiên.
Trên chiếc áo sơ mi voan trắng rơi xuống một chiếc cà vạt của đàn ông.
Mà chiếc cà vạt đó còn đang chuyển động theo nhịp thở lên xuống ở trước ngực cô...!
Con mèo hoang nhỏ rõ ràng còn đang trong sáng, phút chốc liền có chút không trong sáng rồi, có một cô khi sắc vô cùng mê hoặc.
Lăng Mặc đột nhiên lật người, đem con mèo hoang nhỏ ấn xuống ghế sô pha.
Hạ An Nhiên đột nhiên bịấn xuống, khuôn mặt hoang mang rối loạn.
Cô cô cô....!lại chọc giận tên điên này chỗ nào?
Lẽ nào là vừa nãy giả vờ làm lũng khiến anh ta buồn nôn?
Hạ An Nhiên khóc ròng, “ Trời đất làm chứng, lúc nãy tôi thực sự cảm thấy tên lang băm Bác Tân quá đáng ghét, tôi là muốn giúp anh trút giận, để anh ta biết là anh có tiếng nói!”
Lăng Mặc dường như không nghe con mèo hoang nhỏ nói cái gì, đối mắt sâu thắm nhìn con mèo hoang nhỏ, môi lạnh khẽ động, “ Vừa nãy gọi tôi là gì?”
Hóa ra là xưng hô có vấn đề.
Cô vì chọc tức Bác Tân mới làm nũng như thế.
Đâu có nghĩ đến tên điên này xong chuyện sẽ tính sổ, đem chuyện xưng hô ra tỉnh.
Hạ An Nhiên nước mắt chảy dài, vội vàng nói, “ sau này tôi không gọi anh là ông xã nữa, nhất định sẽ chú ý chọn lọc từ ngữ.”
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ kinh sợ đến phát run của con mèo hoang nhỏ, ngón tay nhẹ nhàngvuốt ve má cô, trong giọng nói trầm khàn mang theo hơi nóng, “ gọi!”
Hạ An Nhiên bồn chồn lo sợ gọi một tiếng, “Ông xã~” Đôi mắt Lăng Mặc nóng bỏng, “ Gọi lần nữa"
Hạ An Nhiên cẩn thận lại gọi một tiếng, “Ông xã" Sau khi Lăng Mặc nghe tiếng, ra lệnh “ Sau này gọi nhiều một chút.”
Hạ An Nhiên: “??????”
Có phải là cô nghe nhầm không?
Có điều, phút chốc liền hiểu được, “ Gọi anh là ông xã, kích thích tương đối lớn sao?”
Lăng Mặc bị kích thích, im lặng không nói một lời.
Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc không nói chuyện, cảm thấy mình lý giải đúng rồi, lập tức thể hiện, không ngừng gọi Lắng Mặc, “ Ông xã, ông xã,ông xã
Trong mỗi tiếng gọi ông xã, điện thoại của Lăng Mặc đổ chuông.
Lăng Mặc nghe thấy điện thoại đổ chuộng, trong mắt vụt qua tia không vui.
Hạ An Nhiên rụt rè đẩy Lăng Mặc đang trầm ngâm, “Điện thoại của anh.”
Lăng Mặc đang đè lên con mèo hoang nhỏ, giơ tay với lấy điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.
Hạ An Nhiên cho rằng lại là cuộc gọi “đồng tình” linh tính, nghĩ muốn lặng lễ thoát ra khỏi người Lăng Mặc.
Số pha đâu có thoải mái như giường được.
Chỉ là
Chính vào lúc Hạ An Nhiên không ngừng ngọ nguậy chuẩn bị chạy đi, đôi mắt Lăng Mặc lạnh lùng quét qua một cái, “ Không được động đậy!”
Hạ An Nhiên: “
Cô không thích bị người khác đè lên, rất khó chịu, có được không.
Nhưng Lăng Mặc không cho động đậy thì không động đậy vậy.
Chính vào lúc vẻ mặt Hạ An Nhiên ai oán, Lăng Mặc mở loa ngoài lên.
Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông.
“Đối phương đã khai ra, anh ta là lính đánh thuê quốc tế, gần đây đang làm việc cho một người phụ nữ tên là Miêu Kha, tôi đã cho người đi bắt cỗ ta...”.