Chương : Giới hạn cuối cùng khiến Hạ An Nhiên mất kiểm soát
Lí Nhân: “.
Con tiện nhân chết tiệt này, đã nguyền rủa chồng mình không phải là chủ nhân tiếp theo của Lăng gia!
Thật sự rất ác độc!
Lí Nhân vô cùng tức giận, lạnh lùng mắng đội bảo vệ Đại phòng, "Các người bắt tài như vậy à? Còn chưa ném hết những người này ra ngoài."
Những người ở hai bên đang đối chọi gay gắt với nhau.
Tôn quản gia bảo vệ Hạ An Nhiên chặt chẽ hơn sau lưng ông ấy, lo lắng rằng xung đột sẽ làm cho Hạ An Nhiên bị thương.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên trông như một người không có việc gì, được Tôn quản gia bảo vệ đi tới.
Cô liếc nhìn những người của Đội bảo vệ Đại phòng, và lộ ra một nụ cười mềm mại và thân thiện, "Đội bảo vệ Đại phòng cũng là một phần của Đội bảo vệ Lăng trạch?
Cổ Minh nhíu mày gật đầu, "Đúng!"
Mặc dù đã được phân phối vào Đại phòng và Nhị Phòng, nhưng họ vẫn trực thuộc Đội bảo vệ Lăng trạch.
Hạ An Nhiên cười rạng rỡ hơn nhìn Cổ Minh, "Bây giờ tôi phụ trách Lăng gia, Đội bảo vệ thuộc quyền quản lý của tôi......!Tính ra như vậy, anh là cấp dưới của tôi?"
Sau đó, bật chế độ giải quyết việc nhà và bắt đầu nói chuyện phiếm với Cổ Minh "Gần đây, tôi muốn cải thiện phúc lợi cho các anh.
Nếu có yêu cầu gì, cứ nói ha." "Với tư cách là nữ chủ nhân của gia tộc Lăng, tuy rằng tôi cái gì cũng không hiểu, nhưng tôi rất tôn trọng các người "Ví dụ, la mắng và không tôn trọng các người...!Tôi sẽ không bao giờ làm những điều này."
Lí Nhân nghe những lời nói của hạ An Nhiên.
Đây rõ ràng là một hành động khiêu khích, và khiến Cổ
Minh không tuân theo mệnh lệnh của bà.
Lí Nhân càng nổi nóng hơn, "Cô nghĩ gì mà bảo mình là nữ chủ nhân của Lăng gia, Lăng Mặc còn sống chưa được hai tháng nữa.
Cô nghĩ mình có thể ở vị trí này được bao lâu."
Lời nói của Lí Nhân vừa xong...!
Hạ An Nhiên, người vẫn đang cười, khuôn mặt của cô ấy lập tức chìm xuống.
Bước vài bước, cô tới trước mặt Lí Nhân.
Lí Nhân chế nhạo: "Tôi nói sai sao? Lăng Mặc là một con ma chết sớm, còn cô, chỉ là một món đồ chơi của con ma chết sớm đó, chẳng là gì cả."
Hạ An Nhiên nhìn vào mặt Lí Nhân, và nghĩ đến việc bà ta đầu độc Lăng Mặc.
Không chần chừ, cô ấy đưa tay ra và hung hắng giáng cho Lí Nhân một cái tát.
Âm thanh cái tát vang vọng trong đại sảnh không ngớt.
Lí Nhân sững sờ.
Bà ta mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, những người khác đều là tầng bốc ca tụng bà.
Nhưng bây giờ lại có thể bị một con nhỏ thấp kém đánh.
Cảm xúc của Li Nhân trong nháy mắt đã bị châm ngòi, như một người phụ nữ đanh đá, muốn xé nát Hạ An Nhiên, cơn thịnh nộ bạo phát.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên nhanh chóng siết chặt cánh tay bà ta và đẩy bà ta ra sau một cách quyết liệt.
Lí Nhân ngã thật mạnh trên mặt đất.
Hạ An Nhiên nhìn nghiêng về phía Tôn quản gia ở phía sau, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, "Theo quý củ của Lăng gia, phỉ báng và nguyền rủa chủ nhân, có phải là sẽ bị trừng phạt không?"
Tôn quản gia không ngờ rằng Thiếu phu nhân ngày thường dễ thương đáng yêu lại đột nhiên ra tay đánh người.
Sau khi nghe câu hỏi của Hạ An Nhiên, ông ấy sững người một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: “ Bị giam giữ trong nhà thờ Tổ mười ngày."
Lí Nhân, người đã ngã xuống đất, tức giận đứng dậy, "Cậu ta còn hai tháng.
Đó là kết quả chẩn đoán của bác sĩ.
Làm sao tôi có thể vu khống và chửi bới? Hừ hừ, đồ khốn kiếp, đừng cố đá tôi!"
Hạ An Nhiên vốn đang thẳng tay trừng trị Lí Nhân, bây giờ ôm chặt lấy đầu, đau đớn òa khóc một cách dị thường.
" Tôi không nghe, tôi không nghe...!Lăng Mặc của tôi sẽ sống rất lâu, ai nói anh ấy sẽ chết sớm.
Đó chính người xấu, chính là phỉ báng, chính là nguyền rủa!"
Lí Nhân: “...”
Tôn quản gia: “...”
Những người có mặt ở đó: “
Thiếu phu nhân hùng hổ thẳng tay động thủ lúc nãy đâu rồi?
Như thế nào lại lập tức biến thành cô gái nhỏ khóc lóc yếu đuối.
Hơn nữa, Hạ An Nhiên vừa khóc lóc, vừa chỉ trích Lí Nhân"Tôi bây giờ là vợ của chủ nhân, là nữ chủ nhân hiện tại của Lăng trạch, tôi nói bà phi bảng, không được có bất cứ ý kiến gì.