Chương : Cô thực sự hiểu nó không?
Nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên một lúc, Lăng lão phu nhân khẽ mở đôi mỗi nhăn nheo, “lần này Lý Nhân bị bại lộ, là cái bẫy do cô sắp xếp?”.
Hạ An Nhiên không kể công, “ Là Lăng Mặc cùng phối hợp với cháu.”
Lăng lão phu nhân hừ nhẹ, “ Nó không có sự nhẫn nại, bình thường nghi ngờ ai liền trực tiếp ép chết người đó.”
Hạ An Nhiên: “Anh ấy không có tàn nhẫn như vậy.” “Đó là bởi vì cô không hiểu rõ nó.” tiếp đó, Lăng lão phu nhân lại lạnh lùng hỏi,, vậy chuyện “ giả trúng độc" cũng là cái bẫy do cô sắp đặt?"
Hạ An Nhiên thành thật gật đầu, “ Vốn dĩ lần đó muốn dẫn dụ ra Đại phu nhận, nhưng manh mối vẫn là bị cắt đứt........!cho nên lần này mới có chuyện gậy ông đập lưng ông.”
Đôi mắt đục ngầu của Lăng lão phu nhân lại càng đục hơn, “ Ngày thứ hai cô đến Lăng gia, là cố ý đánh vỡ bát thức ăn có độc đó?”
Hạ An Nhiên ngây người.
Quả nhiên, Lăng lão phu nhân cái gì cũng biết.
Hạ An Nhiên: “ bà cũng biết, cháu học dược phẩm...!rất nhạy cảm với những loại thuốc này.”
Lăng lão phu nhân nhớ đến trước đó, có người bảo cáo nói Hạ An Nhiên “ vô tình” làm vỡ bát thức ăn có độc đó, bà còn cảm thấy trùng hợp.
Đâu phải là trùng hợp?
Lăng lão phu nhân: “ Ta vẫn luôn cho rằng, ta nhìn người rất chuẩn! Không ngờ rằng, già rồi vẫn nhìn sai một lần.”
Lúc đầu chỉ cho rằng Hạ An Nhiên là một người phụ nữ nhát gan, dễ xúi giục từ quê lên.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, đây chính là một người tầm ngầm tầm ngầm lại giết chết voi.
Cô ta tiến vào Lăng gia, làm không ít chuyện, đều có thể nhìn ra được cổ ta không hề đơn giản.
Có tài trí, có sự gan dạ....còn có mưu kế!
Chỉ là, Lăng lão phu nhận đặc biệt không hiểu, cảm xúc có chút kích động cầm chặt kéo, “ Tại sao cô lại bảo vệ cái đồ vô cảm như vậy?”
Hạ An Nhiên ngây người một lát.
Tại sao cô lại muốn bảo vệ Lăng Mặc?
Còn không phải là bởi vì cô mất trí “ăn” tên điên đó rồi, cô phải chịu trách nhiệm, không muốn làm “ tra nữ” ( người con gái xấu xa).
Chỉ là...!
Lời này của Hạ An Nhiên có thể nói ra sao?
Khuôn mặt Hạ An Nhiên hơi đỏ, “ Cháu chỉ là muốn để anh ấy an nhiên trải qua hai tháng này.”
Lăng lão phu nhân kỳ quái nhìn Hạ An Nhiên, “ Cô thích cái đồ vô cảm đó?”
Hạ An Nhiên ngây người.
Cô thích Lăng Mặc khi nào?
Lập tức phủ nhận: “ Cháu bây giờ là vợ xung hỉ của Lắng Mặc, chúng cháu có phúc cùng hường, anh ấy sống tốt thì cháu mới tốt được......!Chỉ có vậy mà thôi.”
Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung một câu, “ còn có, Lăng Mặc là cháu của bà, mong bà chú ý đến cách gọi hơn.”
Cô rất không thích Lăng lão phu nhân gọi Lăng Mặc là “ cái đồ võ cảm”.
Lăng lão phu nhân nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, lộ ra nụ cười đáng sợ, giọng nói càng âm u lạnh lẽo.
“Trái tim của những người đàn ông họ Lăng này, cả đời cũng không ẩm, cái đồ vô cảm kia lại càng không...!Haha, cô còn muốn bảo vệ nó, cô có thể lấy được cái gì?”
Hạ An Nhiên nhìn Lăng lão phu nhân cười đáng sợ với ánh mắt âm u, khiến người ta cảm thấy đặc biệt rùng rợn.
Hơn nữa...!
Lời này của Lăng lão phu nhân, có phải là có lời oán giận với đàn ông Lăng gia không?
Trong câu nói đều là oán trách với thù hằn.
Hạ An Nhiên vô thức lùi về sau một bước.
Lăng lão phu nhân lại dùng tay đang cầm cây kéo, hướng thẳng đến Hạ An Nhiến, trong mắt đen tối đáng sợ.
Cô biết người cô đang giúp đỡ là cái thứ gì không? Đó là Diêm vương người có thể nuốt chửng cô đến xương cũng không còn bất cứ lúc nào.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt chồng chất lên nhau làm lộ ra hàm răng trắng đều
Cô cho rằng nó thực sự chỉ còn thời gian hai tháng sao?".