Chương : Giải Mã Keo Kiệt
Hai từ "Phu Nhân" bị Lăng Mặc kéo dài biến thành ngàn vạn lần, khiến người ta nghe xong, đều có cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Hạ An Nhiên, giọng nói bị trầm thấp của Lăng Mặc trở nên tối tăm, "Phu nhân sự tối sao?"
Hạ An Nhiên kiên cương lắc đầu, "Không sợ!"
Sau đó, cô đi đến bên cạnh Lăng Mặc, đỡ lấy cánh tay của anh, "Anh vừa mới tỉnh lại, nằm xuống thì tốt hơn."
Giọng điệu của Lăng Mặc mỏng trầm mang chút thăm dò, "Phu nhân thực là quan tâm đến tôi!" Hạ An Nhiên đỡ cánh tay của Lăng Mặc đôi tay có chút run run.
Có thể nào đừng gọi cô là "phu nhân" với một giọng châm biếm như vậy được không!
Cô hoảng sợ!
Mà tại cửa phòng, Bùi Kì vừa rồi bị dọa cho sợ hãi, mới chậm chạp lấy lại được nhận thức, rốt cục cũng nhớ tới mục đích khi tới đây.
Nhưng vừa muốn định mở miệng, đã nghe thấy Lăng Mặc lạnh đạm nói: "Tôi không thích trong phòng có mặt người ngoài."
Mặc dù Tôn quản gia cảm thấy Hạ An Nhiên là người ngoài, nhưng những gì thiếu gia nói lúc này rõ ràng đang nói rằng Bùi Kì tiểu thư là người ngoài.
Tôn quản gia chủ động đi đến bên cạnh Bùi KÌ, "Bùi tiểu thư, cô đã tìm được đồ chua? Tôi sẽ tiến cô đi?"
Bùi Kì nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, làm ra một tư thế cực kỳ trang nghiêm, "Anh họ vừa mới tỉnh dậy, vẫn nên là bà ở lại chăm sóc anh ấy!" Vừa nói, ánh mắt cô rơi vào Hạ An Nhiên, cô dịu dàng nói: "Chị dâu, có thể tiến tôi một đoạn?"
Không đợi Hạ An Nhiên thái độ, Lăng Mặc đã vươn một bàn tay mảnh khảnh ra, nắm chặt lấy cổ tay Hạ An Nhiên.
Sau đó, anh dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Bùi Kì, lạnh giọng nói: "Phu nhân của tôi không cho mượn."
Đôi mắt đầy bài xích và ngăn chặn của Lăng Mặc, khiến Bùi Kì không thể kiềm chế phải rùng mình một cái.
Lăng Mặc lại lạnh lùng nói với Tôn quản gia, "Vẫn không tiến khách?"
Tôn quản gia nhanh chóng nói với Bùi Kì: " Hạ tiểu thư muốn chăm sóc cho thiếu gia, tôi sẽ tiến cô!" Vì vậy, Bùi Kì run rẩy bị Tôn quản gia đuổi ra khỏi tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây.
Đứng bên ngoài tòa nhà, trong đầu thoáng qua hình ảnh khi
Lăng Mặc tỉnh dậy, khí thế âm lãnh của Diêm Vương, cô run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố Duy Ngôn.
"Xảy ra tai nạn rồi, An Nhiên bị Diêm Vương giam giữ rồi!" Giọng của Bùi Kì lúc này có chút run rẩy.
Vừa rồi cô ấy thực sự sợ hãi trước ánh mắt nghiêm nghị của Lăng Mặc, đến bây giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại hoàn toàn.
Hạ An Nhiên trong đầu đầy vướng bận, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Lăng Mặc rõ ràng lúc này mới tỉnh lại, nhưng chấp nhận một cô dâu xung hỉ vỗ cùng xấu xí như cô, chấp nhận quá tốt rồi.
Hạ An Nhiên không nhịn được nữa, yếu ớt hỏi: "Anh không có ý kiến gì sao?"
Ánh mắt Lăng Mộ rơi vào khuôn mặt sưng húp vô cùng kỳ lạ và dị thường của Hạ An Nhiên, thực ra anh không đành lòng nhìn thẳng, ngũ quan gần như chèn dính với nhau rồi.
Nhưng khi quan sát kỹ hơn, Lăng Mặc thấy gương mặt mình sưng phù rất thú vị.
Tuy nhiên......!
Hạ An Nhiên bị Lăng Mặc lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới như vậy, hoảng sợ che mặt, "Tôi biết mình hơi...!béo!"
Giọng nói mỏng khàn của Lăng Mặc tràn ra, "Nếu em béo, em có thể giảm cân."
Hạ An Nhiên sững sờ, "...!giảm cân?"
Lăng Mộ ánh mắt mỏng lạnh, không lưu tình mà ra lệnh, "Mỗi ngày ba bữa giảm đi một nửa."
Hạ An Nhiên trợn to,hai mắt, "Một nửa? Anh muốn bỏ đói tôi sao?"
Lăng Mặc lạnh lùng nói: "Cần cù, tiết kiệm mà giữ nhà!"
Hạ An Nhiên: "..."
Siêng năng tiết kiệm giữ nhà cái quần què!
Hạ An Nhiên hất râu nhìn chằm chằm: Tên khốn kiếp này đúng là vừa mới tỉnh dậy đã bộc phát tính keo kiệt
Lại có thể trực tiếp giảm bớt khẩu phần ăn của cô l
Tức á!
Người giàu có đều keo kiệt nên mới giàu sao?.