Chương : Trật eo rồi.
Đôi mắt Lăng Mặc sâu thẳm, “Đây là đang cầu xin tôi?” Bây giờ đang rơi vào thế địch mạnh ta yếu, Hạ An Nhiên trước tiên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đủng, tôi đang cầu xin anh!”
Cơ thể Lăng Mặc lại càng hạ thấp xuống.
Hạ An Nhiên chỉ có thể lại nghiêng về phía sau một chút
Nhưng hơi thở nóng bỏng của Lăng Mặc vẫn phả vào mặt cô, nóng đến mức khiến cô mặt đỏ tim đập.
Hạ An Nhiên muốn mắng chửi bản thân mình.
Các triệu chứng trúng tà của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi, bị bắt nạt mà còn tim đập nhanh.
Trái tim dường như đã không phải là của cô nữa rồi, bị ác ma chiếm giữ rồi!
Đúng vào lúc này, Lăng Mặc không nể tình, thấp giọng uy hiếp, “ Còn ăn uống linh tinh, địa điểm kích " thích của chúng ta sau này liền đổi thành chỗ này.”
Hạ An Nhiên phút chốc từ thoát khỏi trạng thái mặt đỏ tim đập nhanh.
Thật cạn lời.
Để không bị cô vét sạch thùng gạo của mình, tên điên này thực sự có thể làm mọi chuyện.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Hạ An Nhiên chỉ có thể gặt đầu liên tục, “Được! Bây giờ anh nói cái gì cũng được.”
Lặng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, rất rộng lượng quyết định tha cho cô.
Chỉ là, giây phút Lăng Mặc lùi lại phía sau, hai tay đang đặt trước ngực anh của Hạ An Nhiên mất đi sức lực, cộng thêm việc cô vốn dĩ đang nghiêng về phía
Cơ thể mất đi sự cân bằng, theo quán tính sắp rơi xuống khỏi lan can.
Lăng Mặc nhanh tay nhanh mắt tiến lên phía trước đỡ lấy ẽo cô.
Để không bị ngã xuống dưới, Hạ An Nhiên lập tức vòng hai chân qua eo Lăng Mặc, hai tay bám chặt lấy lan can.
Tuy Tôn quản gia nhìn thấy Thiếu gia nhà mình chạy ra bên ngoài, hình như là đi dỗ Thiếu phu nhân.
Nhưng ông ấy vẫn nghi ngờ EQ (chỉ số thông minh cảm xúc) của Lăng Mặc.
Lo lắng cuối cùng không dỗ được Thiếu phu nhân, còn làm cho cô tức giận thêm.
Tôn quản gia cảm thấy vẫn cần phải đi trông trừng một chút, nếu như Thiếu gia làm sai gì, ông vẫn có thể kịp thời cứu nguy.
Sau khi đến bên ngoài sân, từ xa nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu phu nhân đang ở trong đình ngắm trăng.
Không khí vô cùng lãng mạn.
Ngay lúc Tôn quản gia đang định cảm khái sự tiến bộ của thiếu gia, liền nhìn thấy một cảnh tượng đặc biệt không thích hợp với trẻ em.
Chỉ nhìn thấy Thiếu gia đột nhiên tiến lên ôm lấy eo của Thiếu phu nhân, chân của Thiếu phu nhấn bị cưỡng ép vòng qua eo Thiếu gia, hai tay còn đau đớn nắm chặt lấy lan can...!
Tôn quản gia cảm thấy mình sắp bị mọc lẹo rồi.
Hơn nữa...!
Bây giờ ông một chút cũng không nghi ngờ, Thiếu gia nhà mình là nộn kê ( gà non).
Buổi tối ở trong đình, liền ngạng ngược làm như này…......tiếp theo, đây không biết còn bắt nạt Thiếu phủ nhân như thế nào nữa.
Tôn quản gia vội vàng rời đi, ra lệnh cho người làm không được phép lại gần quanh sân.
Thiếu gia mặt dày bắt nạt Thiếu phu nhân cũng thôi đi, nhưng Thiếu phu nhân là con gái, vẫn cần có chút mặt mũi.
Có điều, trong lòng Tôn quản gia âm thầm vui vẻ.
Vô cùng hài lòng tự biên tự diễn, “ Nếu như cứ tiếp tục như này, nói không chừng rất nhanh liền có Tiểu thiếu gia rồi, Thiếu gia lần này cuối cùng cũng hăng hái rồi.”
Lăng Mặc rất “hăng hái”, một tay ôm eo của con mèo hoảng nhỏ, một tay giữ lấy vai cô, ý đồ muốn kéo cô lại.
Chỉ là, cùng với động tác kéo cô lại của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên đột nhiên là thất thanh, “Đau!!!
Động tác của Lăng Mặc ngừng lại, trong mắt xoẹt qua tia hoang mang, “ Sao thế?"
Hạ An Nhiên khóc, ....eo của tôi, bị trật rồi.”
Lăng Mặc chạm vào eo đang siết chặt của con mèo hoang nhỏ, đánh giá đúng trọng tâm, “ Có khi bị gãy rồi.”
Hạ An Nhiên cảm thấy Lặng Mặc là đang cười nhạo trên nỗi đau của cô, đỡ lấy eo đang cực kỳ đau, đau khổ tố cáo, “ Eo của tôi trất rồi, anh còn cười tôi! Anh có phải là đàn ông không!”.