Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Mặc cười nhẹ một tiếng: “Đã là nói chuyện về yêu cầu, chúng ta nên gặp mặt trực tiếp nói chuyện thì sẽ tốt hơn" Những từ cuối cùng rõ ràng là có chủ ý kéo dài.
Hạ An Nhiên ngây ra một lát.
Tên cẩu nam nhân này có ý gì?
Ngay khi cô đang nghi ngờ thì chuông cửa vang lên.
Hạ An Nhiên nghĩ đó là phục vụ phòng, vì vậy cô đi tới và mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người ở cửa, cô ngẩn người ra.
Một giây kế tiếp sau khi định thần lại, cô vội vàng kéo anh ta vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, lập tức trách mắng.
"Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được thầy để hợp tác với Tập đoàn Lăng thị.
Bây giờ anh đột nhiên xuất hiện lại làm ông ấy tức giận một lần nữa
thì sao?"
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ với ánh mắt
lạnh lùng.
"Sẽ không khó chịu đâu.
Suy cho cùng, không hợp tác với tôi, ông ta không phải bị các viện nghiên cứu khác đối phó thì cũng đối mặt với khủng hoảng
khi bị tập đoàn Hợp Sinh nuốt chửng."
Hạ An Nhiên: "......!
Haiz, tên cầu nam nhân này chuyện gì cũng biết!
Sắc mặt Hạ An Nhiên có chút giả dối, nở nụ cười
gượng gạo “Cái tên này...Anh nói bậy bạ gì vậy chứ, Long Đằng của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, làm gì có chuyện đó."
Lăng Mặc ôm Hạ An Nhiên trong tay, dùng ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô, gằn từng chữ: "Cô là gì của tôi?"
Mặt Hạ An Nhiên hơi đỏ lên, "...!Mẹ của con anh?
Vợ hợp pháp của anh?"
“Đã biết thân phận của mình, cô còn kết giao với người ngoài lừa tôi, vậy là có ý gì? Không khách khí,
anh hung hăng siết chặt eo Hạ An Nhiên “Cô thu dọn đống nợ này đi!"
Hạ An Nhiên bật khóc.
Không có gì xấu hổ hơn khi lừa người khác mà bị phát hiện.
.