CHƯƠNG : MẢNH VỠ
Dưới cái nhìn như nhìn kẻ biến thái của Tôn quản gia, còn có nhục nhã, Hạ An Nhiên xấu hổ muốn khóc.
Nhưng, lúc này Tôn quản gia vẫn kìm nén cảm xúc, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hạ tiểu thư, quần áo đã chuẩn bị xong cho cô rồi!"
Lúc này, Hạ An Nhiên mới chú ý tới, đằng sau Tôn quản gia còn có vài người hầu đi theo, cầm quần áo trên tay.
Những người kia hiển nhiên cũng bắt gặp phải cảnh cô “cợt nhả” Lăng Mặc vừa rồi, ánh mắt nhìn cô lúc này như một lời khó tả hết, tựa hồ nhìn rác rưởi buồn nôn.
Theo lệnh của Tôn quản gia, những người hầu kia treo quần áo vào trong tủ.
Sau khi bọn họ rời đi, Tôn quản gia không còn kìm nén được sự bất mãn của mình nữa.
"Lăng gia sắp xếp người cho đại thiếu gia để xung hỉ, cưỡng ép người ở cùng phòng với thiếu gia, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận! Nhưng tôi vẫn cần phải nhắc nhở cô, đại thiếu gia cho tới bây giờ cũng không thích tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào hết.
Tôi hy vọng cô sẽ không làm ra những hành động vượt quá bổn phận của mình!"
Hạ An Nhiên vô ý thức hỏi ngược lại: "Anh ấy như vậy mà còn giữ mình trong sạch sao?"
Tôn quản gia tức giận lên án: "Trước khi đại thiếu gia nhà chúng tôi gặp tai nạn, bất kỳ người phụ nữ nào động vào ngài ấy, qua ngày thứ hai sẽ không nhìn thấy mặt trời! Chứ đừng nói đến loại người không tự trọng như Hạ tiểu thư!"
Vẻ mặt Hạ An Nhiên cứng đờ, cái mũ "không tự trọng" khiến cô đau đầu.
Tôn quản gia tiếp tục thốt ra những lời lẽ nghiêm khắc: "Tôi là quản gia của đại thiếu gia, ở đây dễ khiến người cảm thấy khó chịu.
Cho dù có nói với cụ bà, cũng không có tác dụng quá lớn đâu!"
Hạ An Nhiên có thể cảm nhận được cảm giác bài xích của Tôn quản gia đối với cô, căn bản hoàn toàn không tán thành thân phận "xung hỉ" của cô.
Đối mặt với sự đe dọa từ Tôn quản gia, cô biết giải thích cũng vô ích, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng cúi đầu: "Vừa rồi đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách."
Tôn quản gia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng xấu xí của Hạ An Nhiên.
"Hạ tiểu thư tốt hơn hết nên nhớ lời bảo đảm của cô! Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ nhìn cô chằm chằm!"
Sau khi thốt ra những lời tàn nhẫn này, Tôn quản gia giận dữ rời khỏi phòng.
Sau khi Tôn quản gia lạnh lùng rời đi, Hạ An Nhiên nhìn thoáng qua Lăng Mặc đang nằm trên giường: "Tôn quản gia đúng là đáng sợ..."
Đưa tay chạm nhẹ lên môi anh, vẻ mặt hậm hực: "Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi."
Hạ An Nhiên chán nản cởi bỏ bộ quần áo ở nhà, tiện tay thay một bộ váy khác, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.
Vừa xuống cầu thang, cô có thể cảm nhận rõ mọi ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đang dò xét cô.
Cô cũng lờ mờ nghe thấy một số từ không êm tai.
"Xấu như vậy! Thật sự là buồn nôn!"
"Cô ấy không thể đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? Đừng có trưng ra khuôn mặt đó làm chúng ta buồn nôn chứ!"
"Khuôn mặt đó cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể cứu được đâu!"
"Đừng so sánh cô ấy với con lợn, đây là một sự sỉ nhục đối với con lợn!"
...!
Hạ An Nhiên bước vào phòng ăn, đối với những lời kia, cô xem như chưa nghe thấy.
Trên bàn ăn có mấy món thức ăn lỏng, hẳn là giống bữa sáng hôm nay của Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên bưng bát cháo thịt bằm lên nhấp một ngụm, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng: "Ngon quá!"
Sau đó, cô lập tức nói với người hầu bên cạnh: "Về sau mặc kệ thiếu gia ăn cái gì, đều chuẩn bị cho tôi một phần giống như vậy.
Tôi thích."
Người hầu nhìn Hạ An Nhiên bằng ánh mắt kỳ quái, thầm phỉ báng: Quả nhiên là đầu lợn, ngay cả thức ăn lỏng cũng thấy ngon, đúng là sở thích buồn nôn.
Nhưng bây giờ Hạ An Nhiên dù sao cũng là "Thiếu phu nhân", người hầu gật đầu đáp ứng: "Vâng."
Hạ An Nhiên tiếp tục ăn sáng một cách vui vẻ, bất chấp thái độ của người hầu đối với cô.
Không để ý tới, một bóng người cách đó không xa, đứng khuất trong góc, nhìn thẳng vào cô.
Một mực nhìn Hạ An Nhiên ăn no xong, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, người này mới ẩn vào trong phòng bếp.
Chiếc bát sứ bị đập vỡ trong phòng vừa rồi đã bị người hầu ném vào thùng rác trong bếp.
Ngay lúc này, bóng người kia bước tới, lặng lẽ đem một mảnh vỡ của bát sứ trong thùng rác đi..