Thiên Đức trở về. Vẫn gương mặt lạnh hơn tiền. Không thèm hỏi để ý đến cô, anh đi làm rồi về nhà như một cái bóng. Tuyết Vũ cũng không nói gì. Cô đã tìm được niềm vui mới. Đó là làm bánh. Căn bếp hằng ngày được dì Trương dọn dẹp sạch sẽ nay lại bị cô xới tung lên. Bao nhiêu bột mỳ bị cô phá tan hoang. Tiểu Cầm và Tiểu Nhi chỉ biết ngán ngẩm nhìn cô. Cuối cùng khổ nhất vẫn là họ, mỗi lần cô rời khỏi thì hiện trường bao giờ cũng lấm lem màu bột trắng xóa. Thành quả không thấy đâu, chỉ toàn thiệt hại. Nhưng Tuyết Vũ nào phải người dễ bỏ cuộc, không được đến cuối cùng rồi cũng sẽ được, tiêu chí của cô chính là như vậy.
Đúng là quá cố chấp nhưng rồi cô cũng làm được một cái bánh ra hồn. Hôm đó Thiên Đức về nhà sớm hơn mọi ngày. Anh cũng chẳng buồn quan tâm cô đang làm gì mà vội đi lên phòng đọc sách. Nghe thấy tiếng ồn phía dưới nhà, anh đi xuống xem thử. Trời ơi, ngôi nhà lúc anh đi vắng lại thành ra thế này đây. Bột mỳ vương vãi khắp nơi. Hai người hầu gái và Tuyết Vũ đang bôi kem lên mặt nhau, cảnh tượng thật hài hước. Thiên Đức dỡ khóc dỡ cười, đúng là đem cô về chỉ tổ phá nhà. Dì Trương thấy Thiên Đức, định đi tới ngăn Tuyết Vũ lại thì anh đã ra hiệu. Nhẹ nhàng rút điện thoại ra, anh chụp hình cô. Trông cô lúc này chẳng khác gì một con mèo có những vệt lông trắng trên mặt. Sau này anh phải dùng mấy bức hình này uy hiếp cô mới được. Thiên Đức vừa chụp lại vừa cố nhịn cười. Xong xuôi, anh lấy lại gương mặt nghiêm nghị bước xuống cầu thang.
-Em đang làm gì vậy?
Nghe tiếng Thiên Đức, cả Tuyết Vũ lẫn hai người giúp việc đều giật mình quay lại."Phen này chắc mình tiêu đời rồi!" Tuyết Vũ nghĩ thầm trong bụng. "A" cô chợt nhớ ra một thứ, vội quay lại lấy chiếc bánh trong tủ lạnh. Tuyết Vũ đưa đến trước mặt Thiên Đức;
-Em làm bánh tặng anh!
Thiên Đức nhíu mày. Không biết nên buồn hay vui nữa, lần đầu tiên anh thấy một chiếc bánh dị kỳ đến vậy. Kem trang trí chẳng theo một quy tắc nào, cứ như bôi lên cho xong chuyện.Tuyết Vũ nhìn theo biểu hiện của Thiên Đức, chắc chắn anh sẽ không ăn. Cô đang mong điều đó. Chiếc bánh đầu tiên cô không muốn con người khó chịu đó nếm thử dù chỉ là một miếng. Nhưng anh lại làm cô thất vọng, chỉ một câu gọn lỏn:
-Cảm ơn nhé! Anh quay sang Tiểu Nhi. Mang dĩa đầy đủ ọi người! Chúng ta sẽ thưởng thức món bánh phu nhân làm ở vườn!
-Vâng ạ! Tiểu Nhi vui vẻ trong khi mặt cô thì bí xị. Thiên Đức nhìn cô, anh ngạc nhiên:
-Sao vậy? Còn không mau đi chuẩn bị thêm đồ ăn. Em nghĩ cái bánh của em có thể khiến tôi no bụng sao?
-À vâng! Tuyết Vũ vội vàng đi lấy thêm thức ăn, cô hối hận vì đã đưa nó cho anh.
Lần đầu tiên ngồi ăn cùng với nhiều người, cảm giác thật ấm áp. Ai cũng vui vẻ trò chuyện, cả Thiên Đức cũng vậy. Thật kỳ lạ, con người lạnh lùng thường ngày của anh ta biến đâu mất thay vào đó là một chàng trai vui vẻ, dễ gần. Chỉ mình Tuyết Vũ là cảm thấy kỳ lạ còn mọi người dường như không mấy bất ngờ giống cô. Hình như có việc gì đó mà cô không biết. Rất tự nhiên Thiên Đức cắt bánh chia cho từng người một, đến lượt cô anh chỉ cho cô một miếng nhỏ hơn so với những người khác. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đau khổ thì anh chỉ đáp lại:
-Thợ làm bánh trong quá trình làm đã ăn vụng rồi nên sẽ chia phần ít thôi!
Mọi người cười xòa chỉ mình cô là không thể nào cười nổi. Cái tên này bao giờ cũng khiến cô tức tối thì mới hả dạ. Cô cũng không vừa đáp lại anh:
-Vậy mọi người đều phải ăn hết phần bánh của mình đấy!
-Ok! Thiên Đức mỉm cười nhưng ngay sau đó anh đã phải nhăn mặt.
-Em cho đường hay muối vào bánh vậy?
Tuyết Vũ lắc đầu khó hiểu, cô nếm thử một miếng."Trời ơi, mặn quá!"
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu toát mồ hôi, Tiểu Cầm chỉ biết than trời. Vậy là để giữ lời hứa của mình, Thiên Đức đã phải cố nhét hết miếng bánh vào miệng. Xong xuôi anh tu liền một chai nước khoáng. Thôi lần sau dù có đói gấp mấy anh cũng sẽ không bao giờ ăn bánh của cô làm. Anh đã tư hứa với mình như vậy ngay sau khi ăn xong.
Ngoại trừ sự cố về chiếc bánh thì bữa ăn ngoài trời hôm đó khá tuyệt. Tuyết Vũ nhìn thấy một con người khác của Thiên Đức. Anh hòa đồng vui vẻ với những người làm. Như vậy thì sao họ không trung thành với anh sao được. Tuyết Vũ chỉ thắc mắc sao anh không thể đối xử với cô tốt như bọn họ. Anh có ác cảm gì với cô chăng? Thật là điên cái đầu.
Gần h đêm, tàn lửa tắt dần. Tuyết Vũ đã ngủ thiếp đi trên vai Tiểu Cầm từ lúc nào. Thiên Đức nhẹ nhàng bế cô về phòng. Lần thứ hai anh cảm thấy cô giống như một chú mèo con nhỏ nhắn. Cô nằm cuộn người lại trong chiếc chăn ấm áp, miệng khẽ nhếch lên cười trong giấc ngủ. Không biết trong giấc mơ của cô có anh không nhỉ? Nếu có thì chắc chắn cô không thể cười như vậy rồi! Thiên Đức chợt thấy lòng có chút cay đắng!