Nhưng có một điều Tuyết Vũ không thể ngờ đến là Đồng Tâm lại nhắm cô vào vị trí người phụ trách. Bọn họ nhất quyết dùng cô mặc cho Vương Khánh Quân nói hết lời. Là ý của Thiên Đức sao? Tuyết Vũ cười lạnh, anh lại dùng cách này để giày vò cô, thật không thể tưởng tượng nổi. Nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Khánh Quân, Tuyết Vũ đành đồng ý. Nói gì thì anh cũng là vị hôn phu của Hiểu Khiết bạn cô, cô ấy đã ở bên cô trong những lúc cô tuyệt vọng nhất. Chuyện làm ăn lần này có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín và vị thế của Vương Quân trong ngành, cô làm sao từ chối. Thiên Đức đã mất công giăng bẫy, vậy thì cô cũng nên phối hợp một chút. Sau này hai người không ai nợ ai, anh cũng sẽ buông tha cô.
Mỗi ngày cô đều phải đến chỗ Đồng Tâm bàn công việc. Tuy người phụ trách chính là Lạc Thiên nhưng Tuyết Vũ vẫn không khỏi sợ hãi, có lúc cô vô thức quay đầu nhìn lại xem có phải Thiên Đức đã đến hay không. Cuối cùng vẫn là cô tự mình suy diễn, anh không hề xuất hiện thêm lần nào. Nhưng mọi bản kế hoạch cô đưa lên đều bị trả lại. Không biết bao đem cô thức trắng rồi. Anh định hành hạ cô theo kiểu này sao. Tuyết Vũ cười cay đắng.
Hôm nay lại là một cái lắc đầu nữa. Tuyết Vũ không muốn chịu đựng thêm, thời gian cô ở lại đây cũng đã hơn một tuần vậy mà công việc chẳng có tiến triển gì. Cô giận dữ chạy tới Đồng Gia. Mấy người trong công ty nhận ra cô, bọn họ cúi chào nhưng Tuyết Vũ không để ý. Bây giờ nữ chủ nhân của bọn họ chẳng phải Bạch Băng sao? Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đến tầng cao nhất, cô hung hăng đẩy cửa phòng chủ tịch. Trần Lương nhìn thấy nhưng cũng không hề ngăn cản.
Đón cô là ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Đức, anh nhìn cô mỉa mai:
- Sống trên đời hai mấy năm, em không được dạy là trước khi vào phòng của người khác thì phải gõ cửa sao?
Tuyết Vũ bỏ qua sự châm chọc của anh, cô bước tới đứng đối diện trước mặt anh, bắt đầu chất vấn:
- Chủ tịch Đồng, tôi không hiểu bản kế hoạch này có vấn đề gì mà anh hết lần này đến lần khác không đồng ý. Nếu có gì không thỏa mãn, xin anh trực tiếp cho ý kiến. Công ty nhỏ của chúng tôi nếu không đáp ứng được yêu cầu của các anh thì xin anh hãy buông tha, chúng tôi còn phải nuôi sống bản thân và gia đình, không ai rảnh chơi trò mèo vờn chuột với anh.
Thiên Đức dường như thích thú với biểu hiện của cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Mới chỉ như vậy mà em đã không chịu nổi rồi sao? Tôi đã đánh giá em quá cao rồi!
Tuyết Vũ hít sâu một hơi, giọng cô sắc lạnh:
- Đồng Thiên Đức, nếu anh muốn trả thù tôi, có rất nhiều cách, xin anh đừng lấy việc công trả thù riêng nữa. Công nhân, nhân viên công ty cũng cần nuôi sống gia đình mình.
Thiên Đức cười lạnh:
- Em thật có tâm, nếu không nói ra chắc không ai biết trước đây em lại tự tay giết chết con mình kia đấy.
“Giết chết con mình” thật buồn cười. Tuyết Vũ cô cả đời còn chưa dám cắt tiết gà sao lại có thể tự tay hủy đi một phần máu thịt của mình kia chứ? Tất cả chẳng phải đều do anh sao? Nhưng hai năm trước cô đã quyết định giấu đi mọi chuyện, bây giờ có đánh chết cô cũng sẽ không nói ra. Tuyết Vũ cắn chặt môi:
- Con là tôi phát hiện sau khi chúng ta chia tay nhau, tôi cảm thấy anh không có bất cứ quan hệ gì mặc dù anh là cha nó. Sinh nó ra hay không là tôi tự mình quyết định, anh không cần để tâm.
“Rầm!”
Những thứ trên bàn bị Thiên Đức gạt xuống hết. Khuôn mặt anh đầy vẻ u tối, Tuyết Vũ sợ hãi lùi lại. Cô nhìn xuống tay anh, máu từ mảnh vỡ thủy tinh trên tay anh chảy xuống nhỏ giọt. Thiên Đức mặc kệ vết thương trên tay, anh từ từ tiến về phía cô, giọng sắc lạnh:
- Cô nói tôi không có bất cứ quạn hệ gì với nó, haha thật nực cười. Vậy cô là mẹ nó sao lại nhẫn tâm bóp chết nó? Người mẹ như cô thật hơn cả ác quỷ.
Tay anh không tự chủ được bóp chặt vai cô. Tuyết Vũ cố giãy dụa nhưng không thể. Ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Chợt một giọt nước từ trên đôi mắt Tuyết Vũ rơi xuống. Thiên Đức thoáng giật mình. Cô bây giờ là đang khóc sao? Thấy ánh mắt anh đột ngột thay đổi, Tuyết Vũ vội vàng quay mặt đi. Bờ vai bị Thiên Đức dùng sức nắm lấy, cô không cảm thấy đau chút nào chỉ là trong trái tim hiện giờ đang rất đau.