Dù không định ở lại lâu nhưng công việc bên công ty vẫn không thể trì hoãn. Tuyết Vũ kiểm tra mail rồi vùi đầu làm báo cáo, đến tận xế chiều mới xong. Bỗng nhiên chiếc điện thoại bên bàn rung lên. Tuyết Vũ nhìn dãy số lạ trên máy, cô nhíu mày rồi ấn nút nhận
- Tuyết Vũ, ta là mẹ của Thiên Đức!
Tuyết Vũ lặng người, sao lại là người phụ nữ ấy? Đồng phu nhân im lặng một chút rồi nói tiếp:
- Có thể gặp mặt không? Ta có chuyện muốn nói với con!
Tuyết Vũ cắn môi, suy nghĩ một lúc cô trả lời:
- Được!
…
Tách cà phê trên bàn đã bị Tuyết Vũ khuấy đi khuấy lại đến mấy lần. Cô không dám nhìn người phụ nữ trước mặt. Có gì đó ở Đồng phu nhân khiến cô cảm thấy bất an. Người phụ nữ khẽ lắc đầu bất lực, bà lên tiếng, giọng hơi trầm:
- Tuyết Vũ, hôm nay đến đây là vì ta muốn xin lỗi con!
Tuyết Vũ giật mình, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt người đối diện khôn chút giả dối. Giọng cô run run:
- Vì sao phải xin lỗi?
Đồng phu nhân cúi đầu, vẻ cao ngạo hoàn toàn biến mất:
- Chuyện hai năm trước ta làm tổn thương con. Cả việc ta cùng Bạch Băng bày kế để con và Thiên Đức hiểu lầm nhau nữa!
Tuyết Vũ lặng người, cô chợt hiểu ra lần Bạch Băng bị thương, Thiên Đức phải đến chăm sóc. Hóa ra tất cả đều là một màn kịch. Người cô lạnh dần, môi mấp máy:
- Tại sao? Tại sao phải làm như thế?
Giọng Đồng phu nhân nghẹn lại:
- Xin lỗi, lúc đó ta chỉ biết nghĩ một phía, ta nghĩ rằng hai con đến với nhau bằng hận thù, sau này nhất định không thể hạnh phúc. Ta nghĩ Bạch Băng mới thực sự hợp với Thiên Đức, cho nên ta đã mù quáng mà lầm đường!
Thật hay, Tuyết Vũ cười nhạt, cô nghiến răng:
- Đồng phu nhân, bà có biết chỉ vì sự mù quàng của bà mà đã khiến chúng tôi xa cách hai năm, vì sự dung túng của bà mà đứa con vô tội của chúng tôi rời bỏ thế gian này, một câu xin lỗi, bà nghĩ đủ sao?
Đồng phu nhân lúc này chỉ còn biết cúi đầu xin tha thứ, bà biết tội lỗi của mình không thể nào chấp nhận được. Bà chỉ mong muốn được nói ra một lần cho lương tâm được thanh thản.
Tuyết Vũ nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, bao nhiêu tôn quý đều bị che lấp, cô tự hỏi tại sao con người lại có thể tính toàn nhiều như vậy?
- Ta lúc này cũng đã biết mình sai. Sau khi con đi, Thiên Đức không thèm gặp mặt ta một lần. Ngay cả vô tình gặp nó cũng quay đầu bỏ đi. Ta biết nó hận ta nhiều lắm. Năm xưa, cũng vì sự nghiệp riêng mà ta và bố nó nhiều lần cãi nhau, nó thường xuyên cô đơn một mình. Tính cách độc đoán lạnh lùng của nó một phần cũng là do ta. Bây giờ ta chỉ biết cầu xin con tha thứ. Tuyết Vũ, ta có thể xin con một điều không?
Tuyết Vũ nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của Đồng phu nhân mà mủi lòng, cô nén những đau thương trong quá khứ, giọng trầm xuống:
- Bà nói đi!
Đồng phu nhân nhìn cô tỏ vẻ biết ơn, giọng bà hơi run:
- Có thể nói ra điều này ta biết mình thật vô sĩ, nhưng đây là điều mà ta có thể làm cho con trai mình. Ta mong con có thể ở lại bên cạnh nó, được chứ?
Tuyết Vũ im lặng không nói, cô không thể chắc chắn được gì bởi vì cô vẫn chưa thể có quyết định.
Đồng phu nhân thấy vẻ do dự của cô thì nói tiếp:
- Cuộc đời ta sai lầm nhất chính là đối xử với con như vậy. Trên thế giới này ngoài con ra không ai có thể làm con trai ta mỉm cười hạnh phúc. Con không biết được trước kia, lúc cố chủ tịch Đồng cũng chính chồng ta, ba của Thiên Đức qua đời, cả tập đoàn đè nặng lên vai nó. Lúc ấy nó mới hai mươi tuổi đầu, để xây dựng Đồng Gia lớn mạnh như hôm nay không biết nó đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt, ngay cả tuổi trẻ cũng không thể tận hưởng, kể từ lúc đó, ta chưa bao giờ thấy nó nở một nụ cười thật lòng cho đến khi nó gặp con. Ta… chỉ là người làm mẹ như ta chỉ có thể cầu xin con mà thôi!
Tuyết Vũ ngẩn người, cô không ngờ anh đã phải hy sinh bản thân mình đến mức đó. Sự lãnh khốc, tuyệt tình của anh đều từ năm hai mươi tuổi sao? Tất cả đều là lỗi của bố cô nên anh mới thành ra như thế. Cả người Tuyết Vũ truyền đi cảm giác tê buốt.