Chương 95 – Được nếu em không muốn ở lại đây, vậy chúng ta đi xem xưởng rượu. – Vậy để tôi tìm người đi cùng phu nhân. – Không cần đâu. Anh quay sang bảo cô – Em cùng đi luôn đi. Đến xưởng rượu anh nắm tay cô không buông dần có đi cùng anh xem vườn nho, rồi vào nhà máy chế biến. Cô như lạc vào một thế giới khác. Vốn nghe nói về sự nổi tiếng của rượu vang của Pháp nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy mới hiểu vì sao rượu của Pháp lại nổi tiếng đến vậy. Tất cả mọi người đều nói bằng tiếng Pháp có chẳng hiểu gì nhưng rất may Cảnh Hàn đi cùng cô thỉnh thoảng lại ghé tai dịch lại cho có để có hiểu. Quản lý xưởng rượu mời anh và có thứ rượu nho anh cầm ly rượu bảo cô: – Em chỉ cần nhấp mỏi thôi không cần uống. Đến bữa tối mọi người mời ăn tối nhưng sợ có mệt nên anh từ chối không đi mà đưa cô trở lại lâu đài. Hai người ăn tối dưới ánh nến lung linh. Không gian lãng mạn này thật khiến con người không thể không sống trong một chút ảo tưởng. Cô tự dưng nghĩ đến mình không khác gì một nàng công chúa đang ở trong một tòa lâu dài cùng một hoàng từ đẹp trai khôi ngô. Cô bất giác mỉm cười nhìn anh không chớp mắt. – Anh biết là mình rất đẹp trai, cuốn hút nhưng em có thể đứng không cần kiêng kỵ mà nhìn anh như vậy chứ. Tập trung ăn đi. Cô giật mình đó mặt cúi xuống nhìn phần ăn của mình – Anh thật không biết xấu hổ. Anh mỉm cười không trêu cô nữa. Nếu còn trêu nữa chắc cô sẽ không ăn nồi cơm. Ăn xong anh về thư phòng giải quyết công việc, còn cô về phòng tắm rửa xong nên giường năm. Nhưng ám ảnh về những ánh mắt đáng sợ trong lâu dài khiến cố tràn trọc không yên. Mãi đến khi anh về phòng năm cùng, cô mới yên tâm ngủ ngon lành. – Anh, anh đến rồi. Khi hai người vừa đến tiệc cưới, một cô gái nhào đến ôm Cảnh Hàn. Cô nhận ra chính là cô gái mà cô đã thấy trên màn hình lần trước . Hai người bọn họ thật sự thân thiết đến thế sao – Được rồi Đàm Tuyết, hôm nay thành hôn rồi đừng như trẻ con nữa biết chưa. Anh cưng chiều véo nhẹ mũi Đàm Tuyết một cái. – Người ta đầu có trẻ con, chỉ có các anh luôn coi em là trẻ con thì có. Đàm Tuyết nũng nịu ôm tay Cảnh Hàn. Cô đứng sau nghe rõ họ nói gì – Đàm Tuyết, kết hôn, chẳng lẽ cô ấy là em của Đàm Phong. – Anh, chị ấy là ai vậy. – Lại đây anh giới thiệu hai người với nhau . – Y Lan đây là Đàm Tuyết em gái của Phong. Là nhân vật chính của ngày hôm nay. Anh quay sang Đàm Tuyết nói – Cô ấy là Diệp Y Lan, vợ anh Đàm Tuyết tươi cười nắm tay cô – Chào chị, em đã nghe các anh ấy nói về chị. Cảm ơn chị đã đến đây hôm nay. – Chào em, chúc mừng em. – Hai người vào trong đi. Cảnh Hàn ôm ngang eo cô, cùng cô đi vào trong. Du Hạo và Đàm Phong đang nói chuyện rất vui vẻ. – Ô ! Xin chào bạn Cảnh Hàn thân mến. Mình nghe nói dạo này bạn bận rộn lắm hả. – Cậu lại có ý gì đây. – Hô hô ý gì là ý gì chẳng qua thấy tin tức về cậu trên mạng cũng khá hot đấy. – Mình chẳng quan tâm mấy báo lá cải đó. Toàn bọn vô công rồi nghề. – Ha ha. Á chào em gái xinh đẹp. Nghe nói bạn anh bận quá không chăm sóc tốt khiến em bị ốm hả, đã khỏe lại chưa. – Em không sao. – Ây da tên đầu gỗ này thật chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thật là làm mất mặt đám đàn ông tụi anh. Em nên trừng trị cho hắn một trận để lần sau mới nhớ. Cô không nói gì chỉ mỉm cười Trong lòng cô một cảm giác như nhấc được táng đá đè nặng trong lòng. Lại có chút day dứt vì hiểu lầm anh. – Cậu không được khỏe à, không sao chứ. Mẫn Quân lo lắng hỏi cô – Mình khỏe rồi không sao đâu. Rất vui vì được gặp các cậu ở đây. – Mình thì không thế không sang đây rồi, Còn Giai Tuệ thì sao ta Mãn Quân liếc liếc Giai Tuệ – Ờ thì là .. mình bị ép chứ bộ. Tên vô lại kia giữ hộ chiếu của mình. Nói anh ta thiếu bạn gái đi cùng dự đám cưới nên bắt mình đi cùng. – Oh hoá ra là vậy Cả Y Lan và Mãn Quân cùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.