Sau khi tan làm buổi trưa, Hàn Trạch Dương trực tiếp lái xe tới bệnh viện đón Bạch Lăng Diệp.
Vì không có sự truy đuổi của mấy phóng viên, nên Bạch Lăng Diệp cũng không phải e ngại, trực tiếp leo lên xe của Hàn Trạch Dương.
Hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Trên xe, Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào Hàn Trạch Dương hỏi: "Cái đó, anh xem tin tức của ngày hôm nay rồi chứ?"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương vẫn tập trung lái xe, không nhanh không chậm đáp một tiếng.
Bạch Lăng Diệp cố gắng nhìn ra một chút cảm xúc trên gương mặt anh nhưng lại không thể nhìn ra được cái gì? Rốt cuộc thì anh đối với chuyện của Hàn Dật sẽ có phản ứng gì? Cô rất muốn biết.
Thấy Bạch Lăng Diệp cứ nhìn mình mãi, nhân lúc dừng đèn đỏ, Hàn Trạch Dương liền quay sang nhìn cô: "Lăng Diệp, em mà cứ nhìn anh như vậy nữa, anh không chắc mình sẽ làm gì em đâu!"
"A!" Bạch Lăng Diệp hồi thần, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cô rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, "Ai nhìn anh cơ chứ?"
"Vậy sao? Vậy có lẽ là anh nhầm!" Hàn Trạch Dương không vạch trần cô nữa mà cười cười sau đó lái xe đi tiếp.
Bạch Lăng Diệp lúc này nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ, cô còn sợ những chuyện trên tin tức sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Trạch Dương, nhưng mà xem ra cô lo lắng thừa rồi, anh có vẻ không quan tâm gì đến mấy chuyện đó.
Cũng may là như vậy nếu không Bạch Lăng Diệp sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Sau khi ăn trưa xong, Hàn Trạch Dương định đưa cô trở về nhà, nhưng Bạch Lăng Diệp lại muốn theo anh đến công ty, dù sao bây giờ trở về nhà thì cô cũng chỉ có một mình mà thôi, hơn nữa, ở trong phòng làm việc của Hàn Trạch Dương cũng có phòng nghỉ, cô có thể tới đó nghỉ ngơi cũng được.
......
Trong phòng nghỉ, Bạch Lăng Diệp đang ngủ thì bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc, cô bước xuống giường, đi tới bên cửa ghé sát tai vào cánh cửa gỗ muốn nghe xem bên ngoài có chuyện gì mà lại ồn ào như vậy.
"A! cô pha cà phê kiểu gì vậy? Vừa đắng vừa nguội, như vậy thì tôi làm sao uống?"
Bạch Lăng Diệp chỉ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền tới từ bên ngoài cánh cửa, cùng với tiếng nhỏ giọng xin lỗi của người thư ký.
Bạch Lăng Diệp nhíu mày, tại sao lại có phụ nữ ở trong phòng làm việc của Hàn Trạch Dương?
Không nghĩ nhiều, Bạch Lăng Diệp trực tiếp đẩy cửa phòng ra, cả hai người đang ở trong phòng làm việc nghe thấy cửa liền quay lại nhìn cô.
Nữ thư ký ngay lập tức hỏi: "Bạch tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật đầu sau đó liếc nhìn một vòng quanh phòng, không thấy Hàn Trạch Dương đâu, cô liền quay qua hỏi thư ký: "Trạch Dương, anh ấy đâu rồi?"
Nữ thư ký thấy cô nhìn mình, vội vàng đáp: "Chủ tịch đang bàn chuyện cùng với chủ tịch Lương ở trong phòng họp!"
"Ừ! Tôi biết rồi!" Rồi cô nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, "Vị này là?"
Nữ thư ký mỉm cười giới thiệu: "À, Bạch tiểu thư, vị này là Chu tiểu thư, người mẫu đại diện cho đợt tuyên truyền sản phẩm mới của công ty!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười đi tới trước mặt Chu Hiểu Nhã đưa tay ra, "Cô Chu, hân hạnh được gặp mặt!"
Chu Hiểu Nhã liếc nhìn bàn tay của Bạch Lăng Diệp đang dừng ở giữa không trung hừ lạnh một tiếng: "Ha, từ bao giờ mà loại người nào cũng có thể tới làm quen với tôi vậy? Đúng là không biết xấu hổ mà!"
"Chu tiểu thư, cô..."
Nữ thư ký còn đang định nói gì đó thì Bạch Lăng Diệp đột nhiên đưa tay ngăn lại cô ấy rồi nói: "Thư ký Mạc, ở đây không còn chuyện của cô nữa, cô ra ngoài làm việc trước đi!"
Nữ thư ký không còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài, vừa ra ngoài cô ấy liền đi tìm Lục Hạo kể lại những chuyện xảy ra trong văn phòng.
Lục Hạo vừa nghe liền lập tức đi tới phòng họp báo với Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương vừa nghe, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh quay sang nói với chủ tịch Lương: "Chủ tịch Lương, về chuyện hợp đồng, hôm khác chúng ta lại bàn bạc tiếp được không? Bây giờ tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết!"
"Được!" Chủ tịch Lương gật đầu, "Vậy hôm khác chúng ta sẽ bàn lại kỹ hơn!"
"Được!" Hàn Trạch Dương nói xong liền quay sang nói với Lục Hạo: "Lục Hạo, cậu đi tiễn chủ tịch Lương giúp tôi!" Sau đó anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp trở về phòng làm việc.
Anh đi rồi, Lục Hạo mới nhìn chủ tịch Lương kính cẩn nói: "Chủ tịch Lương! Mời!"
Mà ở bên này, sau khi nữ thư ký đi ra ngoài, Bạch Lăng Diệp liền trực tiếp thu lại cánh tay trên không trung của mình, ngồi xuống ghế đối diện với Chu Hiểu Nhã, mỉm cười nói: "Đúng vậy, không biết từ khi nào mà loại chó mèo nào cũng có thể tới đây ngồi tỏ vẻ cao thượng chê trách người khác!"
Chu Hiểu Nhã tức giận đứng bật dậy, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lập tức trở nên méo mó: "Cô nói ai là chó mèo?"
Bạch Lăng Diệp nhàn nhã rót một ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm sau đó nói: "Dù sao cũng không phải nói cô, cô kích động như vậy làm gì, hay là cô Chu đây tự nhận mình là chó mèo?"