Hàn Dật lửa giận bừng bừng, chuẩn bị phát tiết. Tần Minh Trân ở bên cạnh thấy ông nổi giận thì vội vã đứng dậy đi đến bên cạnh xoa dịu ông, "Ông xã, anh bình tĩnh lại chút, đây là bệnh viện, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tức giận hại thân thể!" Dù sao Bạch Lăng Diệp cũng là bác sĩ điều trị cho con gái bà ta, hơn nữa bà ta đã nghe nói đến danh tiếng của Bạch Lăng Diệp, tuy bà ta có ghét cô, nhưng vì con gái của mình, phải nhẫn nhịn thôi.
Hàn Dật được xoa dịu lập tức cơn giận lắng xuống, ông ta không vui nhìn Bạch Lăng Diệp: "Tôi không so đo với cô nữa, tôi muốn đổi bác sĩ điều trị!"
Chuyện đổi bác sĩ này, cô nhất định phải ngăn cản, nếu không một khi đổi người điều trị, thì việc Hàn Lạc Vi chỉ bị viêm ruột thừa chứ không phải chấn thương não sẽ bị phát hiện, vậy coi như những gì bọn họ làm mấy ngày qua đều trở nên uổng công rồi.
"Ồ!" Bạch Lăng Diệp cười cười, "Ngài Hàn thật sự muốn đổi bác sĩ điều trị? Ngài nói xem, với danh tiếng trong nghề của tôi, ngài nói xem ngài đổi tôi rồi, thì còn ai dám đến chữa trị cho con gái của ngài?"
"Cô..." Hàn Dật tức giận đến không nói lên lời.
Tần Minh Trân vội vã xoa dịu ông ta, Bạch Lăng Diệp nói đúng, bây giờ nếu đổi cô ta, thì còn bác sĩ nào dám nhận điều trị cho con gái của bà ta nữa chứ?
"Nếu ngài Hàn đã không còn gì muốn nói nữa thì mời người nhà bệnh nhân ra ngoài để tôi làm việc!" Bạch Lăng Diệp nói xong còn lịch sự tránh sang một bên nhường lối đi lại cho hai người.
"Hừ!" Hàn Dật hừ lạnh một tiếng bỏ ra ngoài, Tần Minh Trân vội vã đuổi theo ông ta.
Hai người bọn họ vừa ra ngoài, Bạch Lăng Diệp liền đóng cửa phòng lại, còn cẩn thận cài chốt ở bên trong để tránh có người đột nhiên xông vào.
Xong xuôi, cô bước tới bên cạnh giường bệnh, lúc này Hàn Lạc Vi không biết đã mở mắt từ lúc nào, cô ấy nhìn cô với ánh mắt hâm mộ: "Chị dâu! Chị ngầu thật đấy! Ba em chưa từng yếu thế trước ai, phải nói chị là người đầu tiên đấy!" nói xong bỗng nhiên cô lại lắc đầu, "Không đúng, còn một người, là anh hai em nữa! hai người đúng là một cặp trời sinh mà!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Sao rồi, vết khâu sắp lành rồi chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Hàn Lạc Vi lắc lắc đầu, "Không có, hôm qua chị y tá còn bảo vết khâu của em hồi phục rất tốt! Không có vấn đề gì hết!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật đầu, "Phải rồi, vậy còn Lục Hạo, bên cậu ta có tiến triển gì không?"
Vừa nghe nhắc tới Lục Hạo, tâm trạng Hàn Lạc Vi liền trầm xuống, cô lắc đầu: "Không có, hai tối anh ấy đều tới thăm em, nhưng anh ấy đều không mở miệng nói một câu, chị nói xem, có phải anh ấy thực sự không thích em không?"
Bạch Lăng Diệp thở dài, "Ngốc, cậu ta, chẳng qua là không có can đảm thổ lộ mà thôi! Em nói xem, nếu cậu ta không thích em thì tại sao phải tới thăm em, hơn nữa còn ở bên em cả đêm đến sáng mới rời đi? Cho nên đừng có lo nghĩ linh tinh nữa, yên tâm đi, chị nhất định có cách khiến cậu ta chủ động thổ lộ với em, đến lúc đó em chỉ cần chớp lấy thời cơ hành động là được rồi!"
Sau khi trò chuyện vài câu, Bạch Lăng Diệp liền rời đi, mà Hàn Lạc Vi chỉ đành thở dài tiếp tục giả hôn mê mà thôi.
Rốt cuộc cô phải giả vờ đến bao giờ, mấy ngày liền phải giả vờ như vậy đã khiến cô buồn chán muốn chết, cứ mỗi khi có người ở đây, cô đều phải nằm yên, nhắm mắt làm như không nhìn thấy, không nghe thấy, cô không biết rốt cuộc mình có thể kiên trì nhẫn nhịn như vậy được tới bao giờ. Chị dâu, chị nhất định phải nhanh nghĩ ra cách đó! Hàn Lạc Vi âm thầm cầu nguyện.
Sau khi Bạch Lăng Diệp rời đi, thì Tần Minh Trân và Hàn Dật cũng trở lại, nhìn con gái nằm bất động trên giường, Tần Minh Trân không khỏi đau lòng.
Hàn Dật thở dài nói: "Bà ở lại đây chăm sóc, công ty có việc, tôi trở về trước!" Bây giờ vì con gái, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn, không trực tiếp so đo với Bạch Lăng Diệp nữa.
Đã tới giờ nghỉ trưa, Bạch Lăng Diệp liền tới chỗ Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương đang làm việc ngẩng đầu liền thấy cô bước vào, trên tay còn cầm theo cơm hộp, anh lập tức buông tài liệu trên tay xuống, nhìn cô nói: "Chờ anh một lát!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật đầu, cô đi tới đặt đồ lên bàn sau đó ngồi xuống ghế sô pha
Đang suy nghĩ nên làm thế nào để có thể khiến Lục Hạo thừa nhận tình cảm của mình thì chợt nghe thấy Hàn Trạch Dương lên tiếng: "Lục Hạo, cậu mau vào đây mang phần tài liệu này đi photo!"
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên, thì ra anh đang nói chuyện điện thoại.
Thấy cô nhìn mình, anh hỏi: "Sao thế?"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Không có gì, chỉ là đang lo lắng tình hình của Lạc Vi mà thôi!"
Lục Hạo đúng lúc đi tới đang chuẩn bị mở cửa đi vào lại nghe thấy những lời Bạch Lăng Diệp vừa nói, bàn tay liền khựng lại, đứng im tại chỗ, vừa rồi cô nói lo lắng tình hình của Lạc Vi? Chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện? Anh định xông vào hỏi rõ mọi chuyện, nhưng nghĩ lại những lời Lăng Hạo Thiên nói, "Cậu có tư cách gì lo lắng cho con bé?" anh chỉ có thể đứng yên tại chỗ.