Hàn Lạc Vi không nói gì chỉ im lặng nghe bà nói hết, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Mẹ cho rằng như vậy thì con sẽ hạnh phúc sao? Mẹ nghĩ rằng hạnh phúc của con là giành giật tình cảm của cha dành cho anh trai chuyển qua cho con?"
"Mẹ! "
Hàn Lạc Vi nghiêm túc nhìn bà: "Thôi dẫu sao những chuyện mẹ làm đều là vì con, con cũng không thể trách mẹ được!" Dẫu sao bà ấy cũng là mẹ ruột của cô, những chuyện bà làm suy cho cùng đều là vì cô, có trách thì nên trách sự yếu đuối và ngây thơ của cô mới đúng, "Nhưng mà, hạnh phúc của con, con có thể tự mình định đoạt, không phải cướp từ tay người khác, hơn nữa cho dù ba có không thương con thì ông ấy vẫn là ba con, không cần phải tranh giành! Hơn nữa con đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi, cho nên mẹ không cần phải vì con mà tranh giành gì nữa cả!"
Tần Minh Trân kinh ngạc nhìn cô: "Con nói con có người con thích rồi sao? Nói cho mẹ biết cậu ta là người ra sao? Có đối xử tốt với con không?"
"Mẹ không cần hỏi nữa, ngày kia con xuất viện, đến lúc đó sẽ đưa anh ấy về nhà!"
Tần Minh Trân lập tức kích động: "Ngày kia con xuất viện rồi sao? Thật tốt quá!" Sau khi kích động, khuôn mặt bà chợt trầm xuống tràn đầy lo lắng: "Không được, ba con chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này! Con tuyệt đối không thể dẫn cậu ta về!"
Hàn Lạc Vi ngắt lời bà, "Mẹ, con đã nói hạnh phúc của con sẽ do con tự định đoạt, cho dù ba có phản đối thì con vẫn sẽ ở bên anh ấy!"
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Tần Minh Trân cũng không tiện ngăn cản nữa, "Nếu con đã nói vậy, mẹ cũng không can thiệp nữa, tới lúc đó mẹ sẽ giúp con khuyên nhủ ba con một chút, để ông ấy đồng ý! Bây giờ con nghỉ ngơi đi, mẹ về đây!"
Tần Minh Trân nói xong liền đứng dậy, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi bà đi tới cửa, Hàn Lạc Vi bỗng dưng lên tiếng: "Mẹ, Cảm ơn mẹ!" Cảm ơn mẹ vì những hi sinh của mẹ vì con, cũng cảm ơn mẹ vì những chuyện mẹ đã làm vì con, cho dù những chuyện đó có là sai đi chăng nữa, cô cũng không thể phủ nhận tấm lòng của mẹ dành cho cô.
Tần Minh Trân nghe lời cảm ơn này của cô, tâm bỗng trở nên xao động, nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi, bà không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Đứng trên hành lang lau nước mắt, trong lòng bà lại vô cùng vui vẻ, câu cảm ơn vừa rồi cho thấy con bé đã tha thứ cho bà, đã không còn trách bà nữa.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Hàn Lạc Vi cũng được xuất viện.
Buổi sáng, Lục Hạo tranh thủ đi làm thủ tục xuất viện giúp cô, buổi chiều sẽ cùng cô về nhà ra mắt bố mẹ cô.
Vừa trở về phòng bệnh liền thấy trong phòng vô cùng đông vui, có Hàn Trạch Dương, Bạch Lăng Diệp, Lăng Hạo Thiên còn có cả Vương Giai Kỳ nữa, mọi người đang trò chuyện hết sức vui vẻ.
bg-ssp-{height:px}
Vừa thấy Lục Hạo, Lăng Hạo Thiên liền đi tới khoác vai anh, "Này Lục Hạo, Mấy ngày này chúng tôi vất vả chăm sóc bạn gái cậu như vậy, có phải bữa trưa nay cậu nên mời cơm không?"
Lục Hạo hất cánh tay của Lăng Hạo Thiên đang khoác trên vai mình ra, khinh bỉ liếc nhìn anh ta, "Tôi còn chưa tính toán chuyện mấy người thông đồng với nhau lừa tôi về bệnh tình của Lạc Vi thì thôi, Mấy người còn muốn tôi mời cơm?" Chuyện Lạc Vi chỉ bị viêm ruột thừa, cô đã sớm nói cho anh biết rồi, thật không ngờ mấy người này lại thông đồng với nhau bày trò để lừa anh, cái gì mà chấn thương não bộ, cái gì mà hôn mê không tỉnh chứ? Tất cả đều chỉ là lừa bịp.
Bạch Lăng Diệp khoanh tay nhìn anh ta châm chọc: "Cái này cũng không trách bọn tôi được, nên trách EQ của anh quá thấp, không chịu thổ lộ với Lạc Vi sớm hơn, vì thế bọn tôi chỉ có thể ra tay giúp con bé một tay mà thôi!"
Lăng Hạo Thiên lập tức đưa tay vỗ vai Lục Hạo, "Đúng rồi đấy Lục Hạo à! Là chúng tôi đã giúp cậu một chuyện lớn, nếu không bây giờ cậu vẫn còn là một cẩu độc thân bị chúng tôi thường xuyên ngược cẩu đó!"
Lục Hạo khó chịu đẩy anh ta ra, "Được rồi, mọi người có lý, không tính toán chuyện này với mọi người nữa!" anh đi tới thu dọn đồ giúp Hàn Lạc Vi.
"Vậy có phải bữa trưa nay nên là cậu mời không?" Lăng Hạo Thiên vẫn không từ bỏ hỏi với theo.
Lục Hạo xua xua tay, "Không mời, không mời! Ở đây ai nhiều tiền nhất thì người đó mời!".
Truyện chính ở -- TгЦмtг uуen.
--
"Cậu chắc muốn tôi mời chứ?" Hàn Trạch Dương nhìn Lục Hạo hỏi lại một câu.
Lục Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Trạch Dương, "Cậu có ý gì?"
"Ý của anh ấy là, anh ấy là anh vợ tương lai của cậu, chẳng lẽ cậu định để anh ấy mời? Hơn nữa bây giờ tiền của anh ấy đều do tôi quản lý, cho nên cậu nói anh ấy mời cơm chính là nói tôi mời cơm! Lẽ nào cậu định để bác sĩ điều trị cho bạn gái cậu mời cơm cậu sao?"
Lục Hạo: "! " Tại sao anh lại không suy nghĩ đến những vấn đề này chứ? bây giờ người chịu trận lại chính là anh.
Lăng Hạo Thiên vỗ vỗ vai anh ta, "Ha ha, chịu trận đi! Bữa cơm này cậu không thể trốn tránh được đâu!".