Hôm nay là ngày tết, như thường lệ, hàng năm vào ngày này Bạch Lăng Diệp sẽ cùng mẹ và em trai đi thăm mộ ba cô.
Năm nay có điều đặc biệt hơn là Hàn Trạch Dương sẽ đi cùng cô.
Từ sáng sớm Bạch Lăng Diệp đã dậy sớm chuẩn bị đồ đạc để đi tới mộ ba.
Vì đây là lần đầu tiên đi gặp ba vợ cho nên Hàn Trạch Dương ăn mặc hết sức chỉnh tề khiến Bạch Lăng Diệp không khỏi bật cười, "Có phải anh nghiêm túc quá rồi không?"
"Có sao? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức gặp mặt ba vợ cũng không thể qua loa quá được!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo.
Bạch Lăng Diệp lại có chút áy náy, đúng vậy, đã quen nhau lâu như vậy, vậy mà cô vẫn chưa đưa anh đi gặp ba mình, cô thật cảm thấy có lỗi với anh.
"Ngây người gì vậy? Mau tới giúp anh thắt cà vạt!"
Tiếng gọi của Hàn Trạch Dương khiến Bạch Lăng Diệp bừng tỉnh, cô mỉm cười nhận lấy cà vạt trong tay anh đi tới trước mặt giúp anh thắt cà vạt, "Thật ra anh không cần như phải vậy! Ba em là người không coi trọng hình thức bề ngoài, ông ấy sẽ không để ý đến những thứ này đâu!"
Khi Bạch Lăng Diệp nhắc về ba mình, đôi mắt cô dường như phát sáng đầy vẻ tự hào, Hàn Trạch Dương có thể nhận ra đối với cô ba cô quan trọng như thế nào, thậm chí anh còn có chút ganh tị, nhưng dù sao ông ấy cũng đã không còn trên cõi đời này nữa, cho nên anh có muốn ganh tị cũng không được.
Hàn Trạch Dương cúi đầu dịu dàng nhìn cô, "Không phải ông ấy là người em yêu thương nhất sao? Cho nên cho dù ông ấy có không để ý nhưng anh vẫn muốn dùng bộ dạng trịnh trọng nhất tới gặp ông ấy! Nói với ông ấy rằng anh sẽ thay ông ấy chăm sóc tốt cho con gái của ông!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh, "Chỉ được cái dẻo miệng! Còn không mau đi thì chúng ta sẽ muộn mất!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã ngập tràn sự ngọt ngào ấm áp. Khi còn bé ba từng nói với cô, sau này nếu cô có chọn chồng không nên nhìn vào vẻ bề ngoài mà nên nhìn vào cách đối xử của anh ta với mình.
Bây giờ cô đã chọn được một người chồng như ý, không những đối xử rất tốt với cô mà còn có vẻ ngoài hết sức hoàn hảo, chắc ba cô ở trên trời cũng sẽ hài lòng với sự lựa chọn này của cô thôi.
Đóng cửa nhà lại, Bạch Tuấn Hiên cùng với Hạ Mộng Di đã chờ hai người ở bên ngoài.
Bạch Tuấn Hiên chạy đến trước mặt Hàn Trạch Dương khen ngợi, "Anh rể! Hôm nay anh thật soái nha!"
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn cậu, "Ý em là bình thường anh rể em không đẹp trai sao?"bg-ssp-{height:px}
Bạch Tuấn Hiên ôm ngực giả vờ đau khổ, níu lấy tay Hạ Mộng Di, "Mẹ! Mẹ xem! Chị mới gả qua đó mấy ngày mà đã bênh vực anh ấy như vậy rồi!"
Bạch Lăng Diệp cười tự hào ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương, "Chồng chị đương nhiên chị phải bênh vực rồi!"
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn Bạch Lăng Diệp, đôi lúc anh cảm thấy cô thật trẻ con, bình thường cô luôn tỏ ra trưởng thành và mạnh mẽ khiến người khác không nhìn ra được tính cách thật của cô, chỉ khi ở bên cô thời gian lâu mới có thể phát hiện ra những tính cách khác của cô.
Hàn Trạch Dương quay qua nhìn Hạ Mộng Di kính cẩn, "Mẹ! Để con cầm giúp mẹ!"
Hạ Mộng Di cười cười đưa túi đồ trong tay cho Hàn Trạch Dương, con gái tìm được một người chồng tốt như vậy bà rất vui.
Bốn người nhanh chóng xuất phát, Hàn Trạch Dương lái xe ra ngoại thành tiến về khu nghĩa trang, nơi đây chính là nơi an nghỉ của ba Bạch Lăng Diệp.
Vì là tết nên người tới đây thăm mộ khá đông, xe ô tô xếp nối đuôi nhau dọc con đường tiến vào nghĩa trang.
Phải mất gần phút Hàn Trạch Dương mới có thể lái xe tiến vào bãi đỗ xe của nghĩa trang.
Anh bước xuống xe, mở cốp sau lấy đồ sau đó cùng mọi người đi tới khu lăng mộ của ba Bạch Lăng Diệp.
Lăng mộ của ba Bạch Lăng Diệp nằm ở một góc của khu nghĩa trang, tuy chỉ là một lăng mộ nhỏ đơn giản nhưng lại được chăm chút kỹ lưỡng.
Trên bia mộ là hình ảnh một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi với gương mặt phúc hậu mang đầy dấu ấn của năm tháng.
Người đàn ông trên bia mộ chính là Lăng Mạc, ba cua Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp chầm chậm bước tới đặt hoa cùng đồ vật lên mộ sau đó quay qua nhìn Hàn Trạch Dương khẽ nói, "Đây chính là ba em!" Rồi cô quay sang nhìn bia mộ, "Ba! Giới thiệu với ba! Anh ấy là chồng của con! Hàn Trạch Dương! Ba yên tâm đi anh ấy đối xử với con rất tốt tuyệt đối không phải do con nhìn mặt mà chọn đâu!"
Hàn Trạch Dương gật đầu, anh quay qua nhìn bia mộ khẽ cúi đầu, "Ba, con là Hàn Trạch Dương! Là chồng của Lăng Diệp! Người hãy yên tâm, con sẽ thay người chăm sóc cho cô ấy thật tốt! Cả đời này tuyệt đối sẽ không phụ cô ấy!"