Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thôi nếu cậu đã tin anh ta là người tốt thì cứ cho là như vậy đi, nhưng mà phải cho mình gặp mặt anh ta đã, đến lúc đó nếu như thấy anh ta là người không đàng hoàng thì lập tức chia tay cho mình!"
Vương Giai Kỳ thở ra: "Được, được, cậu muốn gặp anh ấy thì mình sẽ nói với anh ấy cho cậu gặp mặt, mình đảm bảo anh ấy là người tốt!"
"Tốt hay không, không phải cậu khẳng định là được, cứ gặp mặt anh ta rồi nói!"
"Được, vậy bây giờ mình sẽ hỏi anh ấy khi nào thì gặp mặt được!"
Vương Giai Kỳ nói xong liền đi tới một góc sô pha ngồi xuống lấy điện thoại ra nhắn tin, một lúc sau cô quay lại mỉm cười với Bạch Lăng Diệp nói: "Anh ấy nói, anh ấy sẽ thu xếp thời gian, anh ấy hỏi liệu cuối tuần sau có được không?"
Bạch Lăng Diệp suy nghĩ, nếu là vào cuối tuần vậy sang tuần cô sẽ sắp xếp lịch làm việc, một lúc sau cô gật đầu với Vương Giai Kỳ: "Vậy được, vậy cậu bảo anh ta sắp xếp địa điểm đi!"
"Được, nhưng mà, hôm đó anh ấy nói muốn dẫn theo bạn đi cùng, có được không?" Vương Giai Kỳ ngại ngùng hỏi cô.
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Việc đó mình không quan tâm, chỉ cần đến lúc đó anh ta đừng bùng hẹn là được." Dù sao nếu có một mình cô tới ngồi làm bóng đèn cũng ngại, có thêm một người cũng tốt.
Vương Giai Kỳ vui vẻ nói: "Vậy được, bây giờ mình sẽ báo với anh ấy, đợi anh ấy sắp xếp địa điểm rồi mình sẽ nói với cậu." Nói xong Vương Giai Kỳ lại vui vẻ nhắn tin.
Bạch Lăng Diệp thở dài, bây giờ thì cô biết cảm giác làm bạn với một kẻ trọng sắc khinh bạn là như nào rồi, cô đứng dậy ngáp một cái sau đó đi vào phòng ngủ. Sáng nay phải dậy từ sớm, bây giờ cô phải đi ngủ bù cái đã.
Ngủ một giấc dậy đã là buổi chiều, Bạch Lăng Diệp vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối cùng cơm tối cho Trần Nhã Tịnh, sau đó cô đưa Vương Giai Kỳ về nhà rồi mới tới bệnh viện.
Lúc xuống xe Vương Giai Kỳ còn tỏ thái độ không nỡ nhìn cô nói: "Mình còn muốn ở lại nhà cậu tối nay đó!"
Bạch Lăng Diệp nhìn cô thở dài: "Thôi đi, không phải ngày mai cậu có tiết học sao? Nếu hôm nay mình không đưa cậu trở về thì xem chừng ba mẹ cậu sẽ không cho mình tới gặp cậu nữa mất!"
Vương Giai Kỳ thu lại vẻ mặt, cười nói: "Làm gì có chuyện đó chứ, mà cậu có vào chơi không? Ba mẹ mình nhắc tới cậu suốt đó!"
Bạch Lăng Diệp giơ hộp cơm lên trước mặt nói: "Hôm nay thì không được, nói với ba mẹ cậu hôm khác mình sẽ tới chơi!"
"Được! Vậy mình vào nhà trước đây! Tạm biệt!" Vương Giai Kỳ nói rồi vẫy vẫy tay với cô sau đó đi vào nhà.
Bạch Lăng Diệp vẫy tay với cô ấy, đợi tới khi cô ấy vào nhà rồi cô mới lái xe rời đi.
Bạch Lăng Diệp tới bệnh viện, bước vào phòng bệnh lại không thấy Trần Nhã Tịnh đâu, nghe tiếng nước chảy, chắc bác ấy đang trong nhà vệ sinh, tuy bệnh tình của Trần Nhã Tịnh đã ổn định hơn rất nhiều, đã có thể tự đi lại, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày.
Bạch Lăng Diệp đi tới, đặt đồ ăn lên bàn sau đó ngồi xuống ghế chờ Trần Nhã Tịnh.
Một lúc sau Trần Nhã Tịnh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Bạch Lăng Diệp bà liền vui vẻ nói: "Con tới rồi sao, vừa rồi bác ở trong nhà vệ sinh, con chờ bác có lâu không?"
Bạch Lăng Diệp liền đứng dậy đỡ bà lên giường vừa đi vừa nói: "Dạ cũng không lâu ạ, con cũng vừa mới tới thôi!"
Trần Nhã Tịnh khoát khoát tay Bạch Lăng Diệp ý bảo bà tự đi được không cần cô phải đỡ, ngồi xuống giường bệnh, bà nói: "Con xem, bây giờ tình hình sức khỏe của bác cũng đã ổn định, khi nào thì con định cho bác xuất viện đây?"
Bạch Lăng Diệp đi tới mở cặp lồng ra đặt đồ ăn lên mặt bàn, vừa làm vừa nói: "Dạ vâng, bác chịu khó ở lại đây thêm hai ngày nữa rồi con làm thủ tục xuất viện cho bác!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, ở đây bác thấy không được thoải mái lại còn phải phiền con thường xuyên tới chăm sóc bác nữa!" Trần Nhã Tịnh nói với vẻ mặt vui mừng.
"Bác nói gì vậy chứ, con không có thấy phiền đâu ạ, dù sao con cũng đã đồng ý với anh Trạch Dương là sẽ chăm sóc bác đến khi anh ấy về rồi, nên bác cứ an tâm tĩnh dưỡng không cần ngại đâu ạ!"
"Vậy cảm ơn con rất nhiều!"
"Dạ không có gì đâu ạ, bác mau ăn cơm đi kẻo nguội!" Bạch Lăng Diệp vội vàng giục Trần Nhã Tịnh dùng cơm.
Đợi Trần Nhã Tịnh ăn cơm xong, cho bà uống thuốc, Bạch Lăng Diệp ở lại trò chuyện với bà một lúc rồi mới chào tạm biệt bà ra về.
Về tới nhà, Bạch Lăng Diệp khẽ mở cửa, cô cứ nghĩ là mẹ và em trai cô đã đi ngủ rồi, không ngờ phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn thì thấy Bạch Tuấn Hiên mặc quần áo ngủ đang đứng cạnh cửa bếp nhìn cô.
"Sao giờ này còn chưa ngủ? Không phải ngày mai em phải đi học sao?" Thay giày xong Bạch Lăng Diệp mới đi về phía cậu hỏi.
"Không phải,em là khát nước nên mới ra ngoài này lấy nước thôi! Mà sao chị về muộn vậy?" Bạch Tuấn Hiên giơ cốc nước lên với cô nói.
"Chị là có việc nên mới về muộn, không còn việc gì thì mau đi ngủ đi!" Bạch Lăng Diệp đáp, sau đó đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn cho vào lò vi sóng quay nóng lại.
"Vậy chị cũng mau ăn tối rồi nghỉ ngơi sớm đi!" Cậu còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chị, cậu lại thôi, nói xong cậu liền quay người trở về phòng ngủ.