Sau khi thu dọn xong hai người trở lại phòng khách, mẹ cô và mẹ anh đều đang ngồi uống nước và xem ti vi, Bạch Tuấn Hiên lại ngồi một góc đọc sách.
Cả hai cùng bước tới ghế ngồi xuống trò chuyện cùng hai người lớn, được một lúc, Hàn Trạch Dương đứng dậy đi tới cạnh Bạch Tuấn Hiên ngồi xuống.
Bạch Tuấn Hiên nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm sau đó quay người tiếp tục đọc sách.
Cậu cũng muốn trở về phòng mình đọc sách lắm chứ, nhưng là mẹ lại bắt cậu ngồi ở phòng khách, hơn nữa cậu cũng không mấy thích Hàn Trạch Dương, từ lúc anh ta tới đây, cậu dường như đã trở thành người vô hình trong cái nhà này.
Hàn Trạch Dương nhìn làm như không để ý tới ánh mắt trước đó của cậu, anh lên tiếng hỏi: "Quản trị kinh doanh? Thanh niên như em cũng thích đọc những loại sách này ư?"
"Anh thì hiểu gì chứ? Tôi đọc loại sách này không phải vì thích mà là vì cần!" Bạch Tuấn Hiên lên tiếng phản bác.
"Cần? Vậy là sau này em muốn làm về lĩnh vực kinh tế?" Hàn Trạch Dương không để ý tiếp tục hỏi.
"Chuyện này liên quan gì đến anh chứ?"
"Sao lại không liên quan? Đúng lúc chỗ anh có rất nhiều sách liên quan đến lĩnh vực này, nếu em cần, anh có thể cho mượn!"
"Thật sao?" Nghe đến đây, hai mắt Bạch Tuấn Hiên sáng rực, "Anh thật sự có thể cho tôi mượn sao?"
"Đương nhiên, nếu em muốn, anh cũng có thể tặng chúng cho em!" Hàn Trạch Dương mỉm cười nói, trong lòng thầm nghĩ, vậy là thành công bước đầu trong công cuộc thu thập em vợ.
"Vậy khi nào thì anh có thể cho em mượn?" Bạch Tuấn Hiên nhanh chóng đã thay đổi cách xưng hô, cái nhìn của cậu về anh cũng có sự thay đổi. Cậu muốn nhanh chóng mượn được sách, như vậy cậu sẽ có nhiều thời gian để nghiên cứu chúng.
"Em muốn mượn khi nào cũng được, Nếu em muốn, bây giờ anh cũng có thể về lấy cho em!" Hàn Trạch Dương sao lại không biết được suy nghĩ của cậu được chứ. Cậu bé giống y như anh ngày xưa vậy, vì để làm chỗ dựa cho mẹ, anh cũng từng cật lực nghiên cứu và học tập để tạo nên một tập đoàn hùng mạnh như tập đoàn Hàn Thị hiện giờ.
"Không cần phiền phức vậy đâu, để em tự sang lấy cũng được!"
"Cũng được!" Hàn Trạch Dương nói xong liền đứng dậy chào hỏi hai người lớn nói muốn đưa Bạch Tuấn Hiên sang nhà chơi, hai người gật đầu còn để luôn cả Bạch Lăng Diệp cùng đi.
Hai bà đã tầm tuổi này rồi, sao có thể không nhận ra tình cảm của hội trẻ chứ?
Hàn Trạch Dương mở cửa vào nhà, sau đó lấy ra hai đôi dép đi trong nhà mới tinh cho hai chị em cô, đây là lần thứ hai Bạch Lăng Diệp tới đây nên không có gì lạ lẫm cả.
Còn Bạch Tuấn Hiên thì khác, lần đây là lần đầu cậu tôi tới đây, cậu nhìn ngó nghiêng một hồi rồi than thở: "Tại sao cùng là một kiểu dáng và thiết kế, mà nhà chúng ta thì thật chặt chội, còn chỗ này lại rộng rãi như vậy!"
"Ngốc!" Bạch Lăng Diệp búng trán cậu một cái, "Em xem, nhà chúng ta có bao nhiêu đồ đạc, hơn nữa ngày nào mà chẳng có người ở nhà!"
"Đúng vậy, do nhà anh ít đồ đạc hơn thôi, hơn nữa anh cảm thấy nhà chật một chút, cảm giác thật ấm áp!"
Bạch Tuấn Hiên ngây người khi anh nói câu này, đúng vậy, nơi này quả thật là rộng rãi thật nhưng lại cảm giác có chút lạnh lẽo.
Đang trầm ngâm suy nghĩ thì Hàn Trạch Dương đã lên tiếng gọi cậu: "Tiểu Hiên, đi anh dẫn em tới thư phòng tìm sách!"
Bạch Tuấn Hiên hơi ngơ ngác khi anh gọi cậu là "Tiểu Hiên", Đây là lần đầu tiên có người lạ gọi tên thân mật của cậu mà cậu không cảm thấy phản cảm, có lẽ cậu cũng đã coi anh trở thành anh trai mình rồi.
"Vâng!" Cậu khẽ đáp rồi đi theo Hàn Trạch Dương vào thư phòng.
Bạch Lăng Diệp nhàm chán đi quanh phòng khách, chợt cô nhìn thấy cây đàn piano nằm ở góc phòng khách, lần trước tới đây, cô không để ý lắm nên không có thấy nó.
Bạch Lăng Diệp bước tới chỗ cây đàn, ngón tay cô lướt nhẹ trên phím đàn. Hồi nhỏ cô cũng từng học qua piano, chỉ là từ khi ba mất, ba mẹ con chuyển tới nhà ông ngoại thì cô không còn cơ hội tiếp xúc với đàn nữa. Vì Hạ An An, con chú hai cô không thích đàn piano, cô lại không dám mở miệng xin ông ngoại nên việc học đàn piano đối với cô trở thành một thứ rất xa xỉ.
Đúng lúc Bạch Lăng Diệp còn đang ngây người trước cây đàn, Bạch Tuấn Hiên và Hàn Trạch Dương đã chọn xong sách, hai người trở lại phòng khách.
Thấy cô ngây người trước cây đàn, Bạch Tuấn Hiên khẽ thì thầm gì đó với Hàn Trạch Dương sau đó mỉm cười nói: "Chị, em chọn xong sách rồi, em về trước nha, em không ở lại làm bóng đèn của hai người nữa đâu!" Nói rồi cậu cười lém lỉnh sau đó ôm sách về nhà.
"Hả? Thằng nhóc, em nói cái gì vậy hả?" Bạch Lăng Diệp lúc này đã hồi thần đang muốn đuổi theo cậu.
Chợt một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô, giữ cô lại, giọng nói của Hàn Trạch Dương thì thầm bên tai cô: "Em biết đàn piano?"