Hôm nay chính là ngày khai trương cửa hàng hoa của Hạ Mộng Di, từ sáng sớm Bạch Lăng Diệp đã bận rộn tới cửa hàng giúp bà, Hàn Trạch Dương và mẹ anh cũng qua đây phụ giúp.
Đúng giờ sáng bắt đầu cử hành lễ khai trương, Vì cửa hàng nằm ở trục đường chính nên thu hút vô số khách qua đường ghé thăm.
Buổi chiều Vương Giai Kỳ cùng Lăng Hạo Thiên cũng tới phụ giúp một tay.
Sau một ngày trời vất vả, cuối cùng thì vị khách cuối cùng cũng rời đi, cũng may là mọi việc đều thuận lợi.
Mọi người vui vẻ cùng nhau thu dọn đồ đạc sau đó đóng cửa. Vì sự giúp đỡ của mọi người ngày hôm nay, Bạch Lăng Diệp quyết định mời mọi người ở lại nhà cô ăn tối.
Sau khi đưa mọi người về chung cư, Bạch Lăng Diệp và Vương Giai Kỳ cùng nhau đi siêu thị, tất nhiên phải đưa theo hai người xách đồ giúp bọn cô, hai người này đương nhiên là Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên rồi.
Hôm nay Bạch Lăng Diệp định làm lẩu hải sản cùng với há cảo tôm tươi, vì vậy việc đầu tiên chính là đi chọn hải sản.
Sau khi đi chọn hải sản, bọn họ tiếp tục đi chọn rau củ và trái cây. Vì có kinh nghiệm trong việc bếp núc, Hàn Trạch Dương cũng giúp lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất. Lăng Hạo Thiên cũng không kém cạnh, vì ở một mình nên anh đương nhiên cũng biết nấu ăn rồi.
Trong bốn người chỉ có Vương Giai Kỳ là không giỏi chuyện bếp núc, cô chỉ có thể đẩy xe theo phía sau, Lăng Hạo Thiên thấy vậy biết cô tủi thân, cưng chiều xoa đầu cô mà nói: "Không sao đâu, hai người chúng ta chỉ cần anh biết nấu ăn là được rồi!"
Vương Giai Kỳ được động viên thì vui vẻ hơn, bắt đầu lựa trái cây cùng mọi người, tuy việc bếp núc cô không giỏi nhưng ít nhất cô vẫn biết lựa trái cây nha.
Sau khi chọn đồ xong, bốn người cùng đi thanh toán, vì là giờ cao điểm nên là phải xếp hàng để chờ thanh toán. Dĩ nhiên người xếp hàng để thanh toán là Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên rồi.
Vương Giai Kỳ đứng chờ có chút lâu, cô nhìn sang phía bên phải liền thấy có cây bán hàng tự động vì vậy liền kéo tay Bạch Lăng Diệp: "Lăng Diệp, cậu có khát không?"
"Sao vậy? Cậu lại muốn uống nước trái cây?"
Vương Giai Kỳ gật gật đầu.
"Vậy được, mua giúp mình một lon nước cam!"
Vương Giai Kỳ gật đầu đi tới chỗ máy bán hàng.
Bạch Lăng Diệp nhìn máy bán hàng, như nhớ ra điều gì đó, cô mỉm cười đi tới chỗ máy bán hàng nói: "Chờ chút đã! Mình đổi ý rồi, mình muốn uống cà phê!"
Bạch Lăng Diệp lén nhìn về phía Hàn Trạch Dương, không biết anh còn nhớ không, chứ cô thì nhớ rất rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là ở siêu thị này, lúc đó cô đã làm đổ cà phê lên áo của anh.
"Lăng Diệp, cà phê của cậu này!" Vương Giai Kỳ vừa nói vừa đưa cốc cà phê tới trước mặt cô, "Cẩn thận nóng, mình mua ở máy bán cà phê bên cạnh đó!"
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn nhận lấy cốc cà phê từ tay cô mỉm cười nói: "Chỉ có cậu hiểu mình!"
Bọn họ là bạn thân của nhau đã bảy năm, đương nhiên sẽ hiểu rõ sở thích của nhau. Vương Giai Kỳ đương nhiên hiểu sở thích của Bạch Lăng Diệp, cô thích uống cà phê nóng không phải cà phê lon. Cũng như Bạch Lăng Diệp biết Vương Giai Kỳ thích ăn rau cải xanh, không thích ăn đậu bắp.
Lúc này Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên cũng đã thanh toán xong, bọn họ xách mấy túi đồ đi tới chỗ hai người.
Vương Giai Kỳ cầm lon nước của mình lên đưa cho Lăng Hạo Thiên hỏi: "Anh muốn uống không?"
Lăng Hạo Thiên không nói gì chỉ giơ hai tay đang xách hai túi đồ cho cô xem. Vương Giai Kỳ cười cười, cầm lon nước đưa tới miệng anh hơi nghiêng miệng lon để anh có thể uống.
bên này Hàn Trạch Dương đi tới nhìn ly cà phê trên tay Bạch Lăng Diệp, "Lại uống cà phê sao?" Giọng anh trêu đùa hỏi: "Lần này sẽ không lại để đổ vào áo của anh nữa đấy chứ?"
"Anh vẫn còn nhớ sao?"
"Đương nhiên, mọi chuyện về em anh đều nhớ, hơn nữa đó là lần đầu chúng ta gặp nhau sao anh có thể quên chứ?"
"Dẻo miệng!" Bạch Lăng Diệp nói khẽ một tiếng nhưng trong lòng lại đang mừng thầm. Anh có thể nhớ được như vậy cô thực sự rất vui.
"Anh chỉ dẻo miệng với mình em thôi!"
Bạch Lăng Diệp xấu hổ đến nỗi mặt cô đỏ bừng cả lên, con người này thật là biết trêu chọc cô mà.
"Này hai người các cậu còn không mau trở về? Trời sắp tối rồi đó!" Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên sau khi uống nước xong thì đã xách đồ ra tới cửa.
"Được! Hai người đợi một chút!" Bạch Lăng Diệp nói sau đó quay sang phía Hàn Trạch Dương: "Có cần em xách giúp không?"
"Không cần, em đi trước đi!"
"Sao có thể chứ? Em muốn đi cùng anh!" nói rồi cô khoác tay vào tay anh cùng đi ra khỏi siêu thị.