Hàn Trạch Dương bỗng dưng ngây người: "Sao em biết chuyện này? Là ai nói gì với em phải không?"
"Chuyện này còn quan trọng sao? Tin đồn của hai người đã lan truyền khắp nơi rồi? Anh rốt cuộc định giấu tôi tới khi nào chứ?" Bạch Lăng Diệp tức giận nói, đúng lúc thang máy lên đến tầng , cô liền bước nhanh ra khỏi thang máy đi vào nhà mình.
Hàn Trạch Dương muốn đuổi theo nhưng anh đã chậm một bước, khi anh tiến tới chỉ có cánh cửa đóng sập trước mặt anh.
Hàn Trạch Dương buồn bực trở về nhà mình, anh phải nghĩ cách giải thích chuyện này với cô, hiện giờ cô đang tức giận chưa chắc đã chịu nghe anh giải thích.
Bạch Lăng Diệp trở về, vừa vào nhà đã thấy mẹ cô và em trai đang nhìn mình chằm chằm.
"Lăng Diệp, con sao vậy? Trông sắc mặt con không được tốt lắm!"
"Đúng vậy! Chị có chuyện gì sao?"
"Không có gì! Chỉ là con hơi mệt một chút, con đi nghỉ trước đây!"Bạch Lăng Diệp nhanh chóng che giấu cảm xúc, vội vã trở về phòng, chuyện này cô có thể tự giải quyết, không thể để mẹ cô và tiểu Hiên lo lắng được.
Bạch Tuấn Hiên im lặng nhìn chằm chằm phản ứng của cô, cậu biết chị cậu nhất định là có chuyện giấu hai người.
"Mẹ, để con đi xem sao!"
"Được! Đi đi!"
"Cốc cốc!"
Bạch Lăng Diệp trở về phòng vừa nằm xuống giường thì liền có tiếng gõ cửa, cô mệt mỏi đứng dậy ra mở cửa, liền thấy Bạch Tuấn Hiên đang đứng trước cửa.
"Sao vậy? không phải chị đã nói không có chuyện gì rồi sao! Là mẹ bảo em tới đây sao?"
"Không phải, là em tự tới!" Bạch Tuấn Hiên bước vào phòng ngồi xuống ghế, "Chị, chị và anh rể, có phải hai người cãi nhau không?"
"Ai cãi nhau với anh ta chứ! Còn nữa anh ta không phải anh rể của em, đừng có gọi lung tung!" vừa nhắc tới Hàn Trạch Dương, Bạch Lăng Diệp lập tức liền cảm thấy bực mình.
Bạch Tuấn Hiên bĩu bĩu môi: "Còn nói là không cãi nhau, hai chữ giận dỗi viết rõ trên mặt chị rồi kia kìa!"
"Cái thằng này, sao lắm chuyện thế hả? Mau trở về phòng ngủ đi, chị mệt rồi, muốn đi ngủ sớm!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa đẩy Bạch Tuấn Hiên ra khỏi phòng mình sau đó đóng sập cửa lại.
Bạch Lăng Diệp tự nhốt mình trong phòng một đêm, sáng hôm sau cô cũng không có đi làm.
Buổi sáng tới bệnh viện, nhận được tin nhắn xin nghỉ của Bạch Lăng Diệp, Lăng Hạo Thiên vội vã gọi điện thoại cho Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, cậu và Lăng Diệp cãi nhau sao? Tại sao hôm nay cô ấy lại xin nghỉ, mình gọi điện cũng không bắt máy?"
Bên này tình trạng của Hàn Trạch Dương cũng không mấy tốt đẹp, anh chống tay day day huyệt thái dương đầy mệt mỏi, cả đêm qua anh đều đã không ngủ, "Ừ, cô ấy biết chuyện của Mộ Giai Tuyết và mình rồi!"
"Cái gì, làm sao cô ấy lại biết chuyện đó? Mà quan trọng là cậu không tính giải thích gì sao?"
"Mình cũng không biết là ai nói cho cô ấy biết! Hơn nữa bây giờ cô ấy đang rất giận mình không biết nên làm sao để giải thích với cô ấy!"
"Không biết giải thích thì cũng phải giải thích! Con gái ấy mà mọi chuyện cậu để càng lâu thì cô ấy sẽ càng giận nhiều hơn!" Lăng Hạo Thiên thở dài, "Thôi được rồi để mình nhờ Giai Kỳ khuyên nhủ cô ấy một chút, sau đó cậu nhanh tìm cách giải thích với cô ấy đi!"
Cúp máy, Hàn Trạch Dương liền tựa người vào ghế, anh nên nghĩ cách giải thích chuyện này như thế nào đây? Nhưng mà trước hết anh vẫn nên giải quyết mọi chuyện để không khiến cô lại hiểu lầm thêm.
Hàn Trạch Dương thở dài gọi Lục Hạo vào phòng làm việc.
"Lục Hạo, cậu mau tìm cách xóa hết những tin đồn về tôi và Mộ Giai Tuyết! Còn nữa, về sau ai còn nhắc tới chuyện này thì liền đuổi việc cho tôi!"
Lục Hạo cười cười: "Sao vậy, hôm qua mới nhắc tới, mà hôm nay cậu đã muốn xử lý rồi sao?"
"Lăng Diệp, cô ấy biết chuyện này rồi!" Hàn Trạch Dương thở dài nói.
"Không phải chứ, tại sao cô ấy lại biết được vậy?"
Hàn Trạch Dương ngẩng đầu liếc anh ta một cái.
"Được rồi, chuyện này tôi lập tức đi xử lý!" Lục Hạo nói xong lập tức lui ra ngoài làm việc.
"Ding dong!" Tiếng chuông cửa reo inh ỏi đánh thức Bạch Lăng Diệp khỏi cơn mơ màng, cô dụi dụi mắt đi ra ngoài mở cửa, sáng nay thức dậy cô cảm thấy hơi mệt nên đã nhắn tin xin nghỉ ngày hôm nay, cả một đêm hôm qua cô không thể nào mà chợp mắt nổi.
Bạch Lăng Diệp vừa ngáp vừa đưa tay mở cửa, Vương Giai Kỳ nhìn Bạch Lăng Diệp ra mở cửa thì chớp mắt hỏi: "Lăng Diệp, cậu từ khi nào mà biến thành gấu trúc vậy hả?"
Vì cả đêm qua không ngủ nên mắt của cô có chút thâm cuồng, Bạch Lăng Diệp tựa người vào cửa ngáp ngủ hỏi: "Mới sáng sớm cậu tới đây làm gì? không phải đi học sao?"
"Đương nhiên là đến thăm cậu rồi, nghe nói cậu xin nghỉ do không được khỏe, nên mình liền tới đây, hơn nữa hôm nay mình không có tiết.
Bạch Lăng Diệp không nói gì mệt mỏi bước vào nhà. Vương Giai Kỳ liền đi theo phía sau cô, xách theo cả một túi đồ ăn vặt lớn.