"Cô Mộ, hình như cô nói sai rồi thì phải?" Bạch Lăng Diệp vốn định không nói gì để mọi chuyện cho Hàn Trạch Dương giải quyết nhưng sau khi thấy được sự cố chấp của cô gái này, cô lại bất giác lên tiếng.
Mộ Giai Tuyết khinh thường không thèm để ý tới lời cô nói mà chỉ nhìn Hàn Trạch Dương tỏ vẻ oan ức, "Anh Trạch Dương, tại sao lại như vậy, em mới là vị hôn thê của anh, là người mà bác trai thừa nhận, anh không thể đối xử với em như vậy được!"
"Hôn thê?" Hàn Trạch Dương cười lạnh, "Từ bao giờ mà hôn sự của tôi đến lượt ông ta quyết định rồi? Cô Mộ trước đây là tôi nể mặt ba cô nên mới không có phủ nhận chuyện này, nhưng mà bây giờ thì không, tôi đã có người mình thích và sẽ chỉ kết hôn với cô ấy mà thôi!"
Nghe những lời này, Bạch Lăng Diệp không khỏi cảm động mà ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh cho cô thấy sự kiên định ở trong đó.
Hàn Trạch Dương cưng chiều mà xoa xoa đầu cô.
"Anh Trạch Dương, không thể như thế, chắc chắn là cô, cái con hồ ly tinh này là cô quyến rũ anh ấy đúng không?" Mộ Giai Tuyết vừa nói vừa tiến tới muốn kéo Bạch Lăng Diệp ra khỏi người Hàn Trạch Dương, chỉ là tay cô ta chưa kịp chạm vào Bạch Lăng Diệp đã bị một bàn tay cản lại sau đó hất văng ra.
Hàn Trạch Dương lạnh lùng nhìn cô ta: "Mộ Giai Tuyết, tôi nói lại lần cuối cùng, giữa chúng ta không hề có quan hệ gì cả, cô còn dám động đến cô ấy thì đừng trách tôi vô tình!"
Nói xong anh liền thu tay rút một tờ giấy ăn từ trong hộp giấy trên bàn lau tay sau đó ném vào thùng rác.
Thấy Mộ Giai Tuyết vẫn còn đứng ngẩn ra đó chưa chịu đi, anh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Lăng Diệp cản lại, Cô đứng lên đi tới trước mặt Mộ Giai Tuyết khẽ nói: "Cô Mộ, tôi biết cô thích anh Trạch Dương, nhưng đó không phải là yêu, hơn nữa anh ấy không thích cô, thay vì níu kéo chi bằng từ bỏ đi tìm một người thực sự thích mình đi!"
Bạch Lăng Diệp có thể nhìn ra Mộ Giai Tuyết không phải là một người xấu, chỉ là cô ấy quá cố chấp và có tính tình tiểu thư mà thôi, với cô những người như vậy không có gì đáng uy hiếp, ngược lại cô lại thấy cảm thông cho cô ấy.
Mộ Giai Tuyết nghe được những lời này thì ngẩn ra, từ trước tới nay chưa có ai từng nói với cô những lời như vậy, trước nay cô đều sẽ sống cuộc sống muốn gì được nấy, mọi thứ của cô đều là những thứ tốt nhất do ba mẹ lựa chọn cho cô, Hàn Trạch Dương cũng vậy, anh là sự lựa chọn cho vị trí con rể mà ba cô đã chọn cho cô, vì vậy mà trong lòng Mộ Giai Tuyết luôn có suy nghĩ sẽ gả cho anh, nhưng cô chưa từng thật lòng suy nghĩ đến chuyện anh có thích cô hay không.
Nói xong những lời đó Bạch Lăng Diệp nhẹ nhàng quay lại ngồi xuống ghế sô pha.
Trong lúc Mộ Giai Tuyết vẫn còn đang rơi vào suy nghĩ của chính mình, Hàn Trạch Dương đã gọi Lục Hạo vào, "Lục Hạo, cậu tiễn Mộ tiểu thư trở về đi, nhớ đưa cô ấy về cẩn thận!" Giọng anh dịu xuống, anh đưa tay kéo Bạch Lăng Diệp về phía mình, mắt nhìn cô âu yếm mà phân phó.
Lục Hạo đi tới dẫn Mộ Giai Tuyết ra khỏi phòng làm việc, trước khi rời đi, cô ấy vẫn quay lại nhìn Hàn Trạch Dương muốn nói gì đó nhưng không biết nói gì, sau khi thấy hành động cưng chiều của Hàn Trạch Dương dành cho Bạch Lăng Diệp cùng với ánh mắt dịu dàng của anh, cô dứt khoát quay người rời đi.
Ánh mắt đó luôn là thứ mà cô ao ước có được, nhưng nó không dành cho cô, có lẽ cô ấy nói đúng, thay vì níu kéo, có lẽ cô nên từ bỏ.
Sau khi Mộ Giai Tuyết rời đi, Bạch Lăng Diệp quay sang lườm lườm Hàn Trạch Dương: "Hàn Trạch Dương, rốt cuộc anh có bao nhiêu hoa đào ở bên ngoài vậy?"
"Không biết, nhưng mà em yên tâm, cho dù có bao nhiêu thì anh cũng sẽ chính tay bẻ hết chúng, sẽ không để em phải bận tâm!"
"Nhớ lời anh nói hôm nay!" Bạch Lăng Diệp cười nói sau đó khẽ ngáp một cái.
Hàn Trạch Dương nhìn khuôn mặt gấu trúc của cô mà nhíu mày: "Sao vậy? Tối qua không nghỉ ngơi tốt?"
"Còn không phải tại vì anh sao?" Bạch Lăng Diệp bĩu môi nói.
"Thôi được rồi, có muốn nghỉ ngơi chút không?" Hàn Trạch Dương nói rồi đứng dậy đi tới mở cửa phòng cạnh phòng làm việc của anh.
Bạch Lăng Diệp đứng dậy đi theo anh, thật không ngờ ở đây còn có một phòng nữa, bên trong đặt một chiếc giường đơn và một tủ quần áo.
"Đây là phòng nghỉ của anh, em vào đó nghỉ ngơi chút đi!"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu đi tới giường, Hàn Trạch Dương mở tủ lấy chăn ra giúp cô, sau khi Bạch Lăng Diệp nằm xuống anh liền đứng dậy định đi ra ngoài, Bạch Lăng Diệp lại bất ngờ kéo tay anh.
Hàn Trạch Dương quay đầu mỉm cười hôn lên trán cô, "Thôi được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ ở cạnh em đến lúc em ngủ!"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu bắt đầu nhắm mắt lại