Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp đi chơi về khá sớm, vì ngày mai cả hai còn phải đi làm, lúc này Trần Nhã Tịnh và Hạ Mộng Di cũng vừa mới về đang ngồi trò chuyện trong phòng khách nhà cô.
Thấy Bạch Lăng Diệp trở về, Trần Nhã Tịnh nhìn cô kinh ngạc hỏi: "Hai đứa về sớm vậy sao? Không phải là cãi nhau rồi đấy chứ?"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn lên đồng hồ, đã là hơn mười một giờ, vậy mà còn sớm sao? Bạch Lăng Diệp vội vã trả lời: "Dạ không có! À! Đúng rồi!" Bạch Lăng Diệp vội vã chạy về phòng lấy hai chiếc hộp ra đưa cho hai người, thành công di dời sự chú ý.
"Mẹ, dì Trần, con có quà cho hai người đây! Hai người xem có thích không, nếu không thích thì con đi đổi lại!"
Trần Nhã Tịnh cùng Hạ Mộng Di cầm lấy hộp quà mở ra.
Hai người hài lòng mà thử chúng. Bạch Lăng Diệp thở phào, xem ra hai người rất thích quà của cô.
Bạch Lăng Diệp cười nói: "Cũng đã muộn rồi, con đi nghỉ trước đây, hai người cũng ngủ sớm đi nhé!"
"Được rồi, con ngủ sớm đi!"Hạ Mộng Di cười cười.
Bạch Lăng Diệp nhanh chóng trở về phòng, cô mà còn đứng ở đó thêm lúc nữa không biết hai người có lại nhớ đến chuyện kia hay không.
Đợi Bạch Lăng Diệp trở về phòng ngủ rồi Trần Nhã Tịnh mới nhìn Hạ Mộng Di nói: "Bà xem hai đứa nó có phải tiến triển quá chậm rồi không? Tôi còn tưởng đêm nay hai đứa nó sẽ đi cả đêm không về cơ! Không ngờ chúng nó lại về sớm như vậy!"
Hạ Mộng Di chỉ cười cười, "Đúng là chúng nó tiến triển có hơi chậm, nhưng sao trông bà lại còn gấp hơn chúng nó như vậy?"
"Tôi gấp sao? Chứ chẳng lẽ bà không gấp?" Trần Nhã Tịnh nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt bà sáng lên, "Tôi có ý này!"
Trần Nhã Tịnh lại gần thì thầm vào tai Hạ Mộng Di điều gì đó.
Nghe xong, Hạ Mộng Di nhìn chằm chằm vào Trần Nhã Tịnh: "Như vậy, liệu có ổn không?"
"Có gì không ổn chứ? Không lẽ bà không muốn sớm có cháu bế sao?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì chứ, cứ quyết định như vậy đi, tôi trở về ngủ đây, chị cũng ngủ sớm đi!" Trần Nhã Tịnh cắt đứt lời Hạ Mộng Di, không cho bà có cơ hội từ chối.
Sau khi tiễn Trần Nhã Tịnh trở về, lúc này Hạ Mộng Di mới thở dài một hơi, thôi vậy, cứ làm theo lời bà ấy nói đi, dù sao bà cũng rất mong sớm có cháu bế.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lăng Diệp thức dậy, khi cô ra ngoài phòng khách lại không hề thấy mẹ mình như mọi ngày, nghĩ nghĩ một chút, chắc là tối hôm qua mẹ cô ngủ muộn, nên chắc là chưa có dậy, thôi thì để bà ấy ngủ thêm chút vậy.
Thực chất thì Hạ Mộng Di đã dậy từ sớm, vốn muốn chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng lại bị Trần Nhã Tịnh từ sáng sớm kéo ra ngoài rồi.
Cho nên lúc Hàn Trạch Dương thức dậy cũng có ý nghĩ như cô nên cũng không hề có ý định gọi bà dậy.
Vì vậy hai người ra khỏi nhà mà không hề phát hiện rằng mẹ của mình đã ra ngoài từ sớm.
Bạch Lăng Diệp vừa tới bệnh viện liền phát hiện ra Lăng Hạo Thiên hôm nay rất lạ, hôm nay anh ta lại đeo cà vạt, ngay cả khi mặc áo blouse cũng không hề tháo nó ra, phải nói người như anh ta rất hiếm khi đeo cà vạt đi làm, chỉ khi nào có cuộc họp quan trọng anh ta mới lịch sự như vậy mà thôi.
Bạch Lăng Diệp gãi gãi đầu, cô kéo một vị bác sĩ cùng khoa lại hỏi: "Bác sĩ Hà, có phải hôm nay có cuộc họp quan trọng nào mà tôi quên mất rồi không?"
"Bác sĩ Bạch, cô lại đùa rồi phải không? Tháng này của chúng ta làm gì có cuộc họp nào chứ?"
"Vậy sao viện trưởng của chúng ta lại ăn mặc lịch sự như vậy chứ?"
"Cô hỏi điều này, tôi cũng đang thắc mắc đây! Từ sáng sớm đến đây tôi đã thấy anh ấy như vậy rồi!"
Bạch Lăng Diệp trầm mặc trở về phòng, chuyện này chắc chắn có ẩn tình, cô bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Giai Kỳ: [Giai Kỳ, hôm nay lão Lăng nhà cậu có biểu hiện rất lạ đó!]
[Biểu hiện lạ? Lạ ở chỗ nào?]
[Chính là hôm nay anh ta trở nên rất lịch sự! Còn đeo cả cà vạt đi làm đó!]
[Ồ, không ngờ anh ấy lại đeo nó thật! Cậu thấy sao? Rất đẹp đúng không?]
[Thế nên chiếc cà vạt đó là do cậu tặng, còn bảo anh ta đeo đi làm?]
[Bingo! Cậu thấy sao? À phải rồi, mau chụp giúp mình một tấm hình lúc anh ấy đeo nó với,. mình muốn xem!]
[...] Bạch Lăng Diệp gửi đi một dấu ba chấm sau đó liền tắt máy, mới sáng sớm thôi mà đã chuẩn bị sẵn cẩu lương để nhét cho cô rồi, bảo cô làm sao tiêu hóa cho nổi.
Nghĩ đến điều này Bạch Lăng Diệp lại nghĩ đến chiếc ghim cài áo cô tặng cho Hàn Trạch Dương tối qua, không biết anh ấy có mang không, rồi cô lại tưởng tượng đến dáng vẻ anh đeo nó.
Nghĩ thế, cô liền không nhịn được mà nhắn tin hỏi anh.
[Hàn Trạch Dương!]
[Ừm!]
[Món quà hôm qua em tặng, anh thích chứ?]
[Không phải tối qua anh trả lời em rồi sao?]
[Vậy, hôm nay anh có đeo nó đi làm không?]
[Em rất muốn biết sao?]
[Đúng vậy????]