Vừa thấy cô bước vào nhà, Hàn Trạch Dương lập tức đứng dậy đi tới chỗ cô: "Sao em về muộn vậy?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh: "Không có gì, chỉ là tan làm xong, có chút việc nên về muộn!" Chuyện hôm nay gặp Hàn Dật cô không muốn anh biết, để tránh anh lại lo lắng thái quá.
"Vậy tại sao anh gọi điện thoại cho em lại không được?"
Bạch Lăng Diệp đưa chiếc điện thoại đã sập nguồn đến trước mặt anh, "Chắc là do em quên sạc nên hết pin!"
Hàn Trạch Dương lúc này mới thở phào một hơi, anh đưa tay cầm lấy túi xách và áo khoác giúp cô: "Nhớ lần sau có chuyện gì đều phải báo trước với anh, đừng để anh lo lắng!"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Biết rồi, lần sau có việc gì, em nhất định sẽ gọi điện báo trước với anh, được chưa?"
Hàn Trạch Dương lúc này mới yên tâm mang túi xách cùng áo khoác của cô vào trong, từ sau cuộc điện thoại của Hàn Dật vào tối hôm đó, lại thêm tin tức đính hôn của bọn họ mới được tung ra, anh rất sợ ông ta sẽ làm gì đó gây tổn hại cho cô.
Những ngày tiếp theo, Bạch Lăng Diệp dường như nổi tiếng hơn, khi tin tức cô sắp đính hôn cùng tổng tài tập đoàn Hàn thị lan truyền rầm rộ.
Vừa đến bệnh viện, cô đã nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị của mọi người.
Bạch Lăng Diệp bỏ qua ánh mắt của mọi người, đi thẳng về phòng làm việc. Hôm nay là ngày cậu bé Mộc Phong được xuất viện. Sau khi phẫu thuật, cậu bé được điều dưỡng một thời gian, bây giờ tình trạng sức khỏe cũng đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi thăm hỏi bệnh nhân, Bạch Lăng Diệp trở lại phòng làm việc, hôm nay cũng không có quá nhiều việc, cô thong thả lấy phim chụp của bệnh nhân ra quan sát.
Chuông điện thoại vang lên, Bạch Lăng Diệp cầm lên xem là Cố Thành, không suy nghĩ cô liền bắt máy.
Bên kia giọng Cố Thành có chút khàn: "Lăng Diệp!"
Bạch Lăng Diệp nhíu mày: "Giọng cậu sao vậy? Ốm rồi sao?"
"Không có, chỉ là hôm qua uống hơi nhiều mà thôi!"
"Cậu đó, nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn chút đi, đừng có suốt ngày phải để tôi nhắc nhở như vậy!"
Cố Thành cười cười: "Không sao đâu, chỉ thỉnh thoảng tôi mới uống một chút mà thôi!"
"Biết rồi! Mà cậu gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Có người đang âm thầm điều tra mẹ và em trai cô!"
Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ, "Tôi biết rồi, chúng ta cứ âm thầm quan sát thôi!" Bạch Lăng Diệp cười lạnh, "Động đến người nhà tôi sẽ có kết cục thế nào, cậu biết mà!"
"Tôi biết rồi! À phải rồi, hôm nay cô rảnh không, tôi mời cô ăn cơm!"
"Sao vậy? Sao hôm nay lại có hứng mời tôi ăn cơm thế?"
"Có một số chuyện cần bàn bạc với cô, hơn nữa nghe nói cô sắp đính hôn rồi?"
"Được rồi, gửi địa điểm đi lát nghỉ trưa tôi sẽ qua!"
Trong nhà hàng,
Hạ An An cùng với bạn thân của mình vừa bước vào trong, hôm nay cô ta có hẹn cùng bạn đi ăn trưa.
Vừa ngồi xuống ghế, Hạ An An chợt chú ý tới hai thân ảnh đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ đang vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người đó không ai khác chính là Bạch Lăng Diệp và Cố Thành.
Hạ An An cắn môi, nắm chặt tay, mấy hôm nay tin tức về Bạch Lăng Diệp đính hôn với Hàn Trạch Dương đã làm cô ta tức điên lên, không ngờ hôm nay lại để cho cô ta bắt gặp một màn này.
Hạ An An cười lạnh, "Bạch Lăng Diệp, không ngờ con người cô lại phóng đãng tới vậy! Để xem lần này cô còn đắc ý được bao lâu!" Nói rồi cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra lựa góc chụp lại cảnh hai người đang nói chuyện.
Sau khi chụp hình xong, cô ta nhanh chóng cất điện thoại, ánh mắt sắc bén vẫn liếc nhìn về phía Bạch Lăng Diệp và Cố Thành.
Đúng lúc này bạn của Hạ An An vừa từ nhà vệ sinh đi ra: "Sao vậy An An, cậu đã gọi đồ ăn chưa?"
Hạ An An vội thu lại ánh mắt, nhìn bạn thân của mình, "Vẫn chưa có gọi, mình không biết cậu thích ăn gì nên đang chờ cậu!"
"Được, vậy giờ chúng ta gọi món thôi!"
Ở bên này, Bạch Lăng Diệp cũng đã nhìn thấy Hạ An An, nhưng cô cũng không để ý đến cô ta, vì dù sao cô ta không đến gây chuyện thì cô cũng không muốn dây dưa tới cô ta làm gì!"
"Lăng Diệp, cô vừa nhìn gì vậy?" Cảm nhận ánh mắt Bạch Lăng Diệp đang nhìn đi chỗ khác, Cố Thành hỏi.
"Không có gì!" Bạch Lăng Diệp thu lại ánh mắt, "Phải rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Mọi thứ vẫn ổn! Phải rồi, vài hôm nữa tôi phải đi công tác một chuyến, mọi chuyện đành nhờ cô vậy!"
"Đi công tác? Khi nào vậy?"
"Yên tâm đi! Tôi sẽ về trước lễ đính hôn của cô!"
"Vậy thì tôi yên tâm rồi! Nhớ lúc đó nhớ phải chuẩn bị quà đó!"
"Ôi, cô đây đúng là vô lương tâm mà!"
"Ha ha! Tôi đây chính là vô lương tâm như vậy đấy, bây giờ cậu mới biết sao?" Bạch Lăng Diệp cười lớn.
Cố Thành trầm mặc ngắm nụ cười của cô, có lẽ đây là lần cuối cùng anh được nhìn thấy cô cười vui vẻ vì anh như vậy, sau này nụ cười đó sẽ không còn thuộc về riêng anh nữa rồi.