"Được lắm, nói cho mẹ biết, cô ta là ai mà lại có gan lớn như vậy? Mẹ phải xử lý cô ta!" Trần Nhã Tịnh tức giận đứng bật dậy, dám chia rẽ tình cảm của con trai và con dâu bà, người phụ nữ này đúng là đáng ghét.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại chút!" Hàn Trạch Dương ngăn mẹ anh lại, anh quay sang nhìn Hạ Mộng Di, "Bác gái, chuyện này con sẽ giải thích rõ ràng với Lăng Diệp, bác yên tâm đi, bây giờ cũng muộn rồi, con đưa mẹ con về nghỉ ngơi trước!"
Hạ Mộng Di gật đầu: "Được rồi, bác hiểu rồi, con đưa mẹ con về nghỉ ngơi đi!" rồi bà quay sang nhìn Cố Thành: "Cố Thành, cảm ơn cháu hôm nay đã đưa Lăng Diệp về, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi!"
"Không có gì, đây là việc cháu nên làm! Vậy mọi người nghỉ ngơi sớm đi!" Cố Thành cười nói rồi rời khỏi nhà Bạch Lăng Diệp, trước khi đi anh còn liếc mắt nhìn Hàn Trạch Dương một cái.
Những chuyện anh ta nói hôm nay, anh vẫn chưa thực sự tin tưởng, về anh vẫn phải điều tra lại một lần nữa.
Hàn Trạch Dương cũng nhìn Cố Thành chằm chằm, có lẽ người đàn ông này vẫn chưa từ bỏ cô ấy. Nhưng chuyện trước mắt anh quan tâm vẫn là làm sao để giải thích với Bạch Lăng Diệp, lần trước chỉ nghe tin anh có hôn ước, cô đã giận dỗi với anh nguyên một ngày, lần này cô chính mắt nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác, không biết sẽ là bao lâu đây.
Hàn Trạch Dương lắc đầu thở dài, không được, lần này không như lần trước, chuyện lần này nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, hơn nữa thời gian tổ chức lễ đính hôn của bọn họ cũng đã sắp tới, nếu còn không làm cô hết giận, vậy lễ đính hôn lần này coi như là phải hủy bỏ.
Hàn Trạch Dương cắn răng, Thẩm Nhạc Y này, tìm anh lúc nào không tìm lại nhất định tìm anh vào khoảng thời gian này, cô ta chắc chắn là cố ý.
Sau khi tắm xong, Hàn Trạch Dương cầm cốc ra ngoài phòng khách lấy nước, bất ngờ anh nhìn thấy mẹ anh vẫn đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ gì đó.
Hàn Trạch Dương đi tới, rót một ly nước đặt xuống bàn, sau đó đi tới cạnh bà: "Mẹ, đã muộn vậy rồi, mẹ còn chưa ngủ sao?"
"Con nói xem, chuyện như vậy xảy ra làm sao mà mẹ có thể ngủ được cơ chứ!"
"Mẹ, người yên tâm đi, chuyện này con chắc chắn sẽ tìm cách giải thích với cô ấy, sẽ không để mẹ mất người con dâu này đâu! Mẹ yên tâm đi ngủ đi!"
Trần Nhã Tịnh vẫn có chút không yên tâm, khi chuẩn bị xoay người về phòng, bà đột nhiên quay lại, "Không đúng, Hàn Trạch Dương người phụ nữ lúc nãy con nói đến là ai? Không phải con luôn không gần nữ sắc sao? Tại sao hôm nay lại có một người đến tìm con xin tha thứ chứ?"
Hàn Trạch Dương có chút trầm mặc một lúc sau anh mới nói: "Là Thẩm Nhạc Y, cô ta tới để cầu xin con tha thứ!"
"Là cô ta?" Trần Nhã Tịnh vừa nghe tới cái tên này lại lần nữa nổi giận, "Lại là cô ta sao? Cô ta vậy mà vẫn còn mặt mũi đến tìm con, nếu như không phải năm đó cô ta..." Trần Nhã Tịnh bỗng dưng ngừng nói, bà liếc nhìn khuôn mặt của con trai, thấy anh không có phản ứng gì mới thở ra một hơi. "Thôi được rồi! Chuyện này mẹ hiểu rồi! con đi nghĩ cách mà giải thích với Lăng Diệp đi!" nói xong bà liền trở về phòng.
Vừa rồi nhìn phản ứng của anh, bà biết anh chắc chắn đã buông bỏ được quá khứ, người làm mẹ như bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, phải nói Thẩm Nhạc Y trước đây chính là vết thương lòng lớn nhất của Hàn Trạch Dương, nhưng từ khi ở bên Bạch Lăng Diệp vết thương đã dần dần liền lại, vậy mà Thẩm Nhạc Y, cái tên này lại lần nữa xuất hiện muốn làm tổn thương con trai bà lần nữa, lần này bà nhất định sẽ không để cô ta được như ý.
Sau khi Trần Nhã Tịnh trở về phòng, Hàn Trạch Dương đi tới kệ rượu, rót cho mình một ly rượu. Đến bây giờ anh mới phát hiện hình như khi gặp lại Thẩm Nhạc Y, anh cũng không còn hận cô ta như trước kia nữa.
Có lẽ không còn yêu thì sẽ không còn hận.
Người anh yêu bây giờ là Bạch Lăng Diệp và cũng là người anh quan tâm nhất.
Thẩm Nhạc Y sau khi bị đuổi ra khỏi tập đoàn Hàn thị, cô ta đau khổ mà bắt xe trở về nhà trọ, Cô ta vẫn còn hoang mang trước ánh mắt lạnh lẽo và giọng nói lạnh nhạt của Hàn Trạch Dương! Trong ký ức của cô ta, trước đây Hàn Trạch Dương không có như vậy, tuy có lạnh lùng nhưng vẫn sẽ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh cũng sẽ không bao giờ to tiếng với cô dù chỉ một câu.
Hàn Trạch Dương, anh thay đổi rồi! Mà sự thay đổi của anh chính là do cô ta mà ra!
Thẩm Nhạc Y cười khổ, nhưng biết sao được, người đàn ông đó, tuy đã chia xa năm năm, nhưng cô vẫn không thể quên được, cũng không nỡ buông bỏ. Ông trời nói cô biết cô phải làm sao bây giờ? Buông tay sao? Làm sao cô có thể làm được chứ?