Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em chỉ đồng ý cùng anh đưa Tiểu Khả Nhi đi gặp ông bà, anh đừng hiểu lầm.” Tần Phong cười nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Vũ Mặc, cô vô cùng vui vẻ. Cho anh gấp gáp, ai bảo năm năm trước anh lừa gạt cô! Mặc dù anh không đụng vào người phụ nữ kia, nhưng vẫn là anh không đúng trước, làm tổn thương trái tim cô. Cho nên, cô sao có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy?

“Chỉ cần em chịu cùng anh về nhà là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nở nụ cười. Anh tin, chỉ cần Tiểu Phong Nhi cùng anh trở về, anh sẽ dùng tất cả công phu mê hoặc cô, khiến cô không nhớ nổi hai người đàn ông kia nữa.

Tần Phong có chút hối lỗi nói với Đường Chá: “Đường Chá, thật xin lỗi. Em đã đồng ý đưa Tiểu Khả Nhi đi gặp ông bà nội của nó, thì không thể đổi ý. Chúng em phải lên đường.”

Đường Chá vỗ vỗ tay cô đáp: “Phong Nhi, không sao, em không cần phải nói xin lỗi. Chờ em cùng Tiểu Khả Nhi trở lại, anh lại tới tìm hai người.”

“Vâng. Cảm ơn anh, Đường Chá.” Tần Phong gật đầu.

Đường Chá đứng lên, bắt tay với Lâm Vũ Mặc, lạnh lùng nói: “Anh đừng cho rằng anh chính là người thắng cuộc, ai chết trong tay ai còn chưa biết trước được đâu.”

“Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ cố gắng để trở thành người chiến thắng cuối cùng.” Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo cười nói.

Hai người đàn ông xuất sắc ngầm đấu chí.

Khi Lâm Vũ Mặc đưa Tần Phong cùng Tiểu Khả Nhi về đến nhà, Lý Hải Vi xúc động phát khóc.

Bà ôm Tần Phong vào ngực, kích động nói: “Con dâu ngoan của ta, con trở về rồi. Con biết không, vì con, năm năm nay Tiểu Mặc cơm cũng không muốn ăn. Vì muốn tìm được con, nó sắp lật ngược toàn bộ trái đất.”

“Bác gái.” Tần Phong cũng ôm chặt Lý Hải Vi. Sâu trong nội tâm cô, cô đã sớm coi Lý Hải Vi như mẹ ruột của mình. Năm năm qua, cô cũng rất nhớ bà.

“Sao vẫn còn gọi bác gái? Không phải nên đổi gọi là mẹ sao? Nhanh lên, gọi mẹ cho ta nghe đi.” Lý Hải Vi bất mãn nói.

Lâm Vũ Mặc thấy cô khổ sở, không đành lòng mở miệng nói: “Mẹ, Tiểu Phong Nhi vừa mới trở lại, còn chưa quen. Vài ngày nữa có lẽ mới gọi được.”

“Được! Được! Con dâu ngoan, mẹ không giục con.” Lý Hải Vi cười nói.

"Xin hỏi, bà chính là bà nội của con sao?" Thân thể phấn nộn của Lâm Khả Nhi đột nhiên chen vào giữa cha người. Bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngước nhìn Lý Hải Vi, ngọt ngào hỏi.

Lúc này Lý Hải Vi mới chú ý tới bé con, kích động bế Tiểu Khả Nhi lên, cực kì hưng phấn mà lớn tiếng: "Con dâu, đây chính là cháu nội của mẹ sao?"

"Dạ, mẹ, đây là cháu nội hàng thật giá thật của mẹ, là con của con và Tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nói với mẹ. Anh hiện tại cảm thấy có một chuyện bản thân mình làm thành công nhất, đó là cùng Tiểu Phong Nhi sinh ra một cô con gái đáng yêu như thiên sứ trên trời.

"Bà nội, con tên là Lâm Khả Nhi. Bà có thể gọi con là Tiểu Khả Nhi." Lâm Khả Nhi tựa như tiểu đại nhân, đưa tay phải ra, chờ Lý Hải Vi tới bắt.

"Ha ha ha! Đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy chứ?" Lý Hải Vi vừa nắm tay nhỏ bé hồng hào trước mặt, vừa hưng phấn nói.

"Đương nhiên rồi, mẹ cũng không nhìn xem đây là con của ai chứ?" Lâm Vũ Mặc hả hê cười, tầm mắt của anh và ánh mắt ngượng ngùng của Tần Phong không hẹn mà cũng gặp gỡ trên, làm anh cười càng vui vẻ hơn.

Tiểu Phong Nhi, em ngoan ngoãn chờ gả cho anh đi.

Anh muốn triển khai thế tiến công liên hoàn đối với em, nhất định sẽ khiến em bị mê hoặc!

Trong lòng Lâm Vũ Mặc hả hê nghĩ.

"Da mặt thật dày!" Tần Phong quở nhẹ nói. Cô vươn tay tiếp nhận Tiểu Khả Nhi, nói với Lý Hải Vi: "Bác gái, bác mệt không, để con ôm Khả Nhi cho."

"Con dâu, về sau ở lại đây đi. Đừng đi nữa." Lý Hải Vi lưu luyến kéo tay Tiểu Khả Nhi, tình cảm đối với đứa cháu gái mới gặp này không lời nào có thể miêu tả hết được.

"Bác gái, cháu chỉ mang Khả Nhi đến thăm bác mà thôi. Sẽ không quấy rầy gia đình, lát nữa chúng cháu phải trở về." Tần Phong mỉm cười cự tuyệt đề nghị của Lý Hải Vi.

Cô cùng Khả Nhi chỉ đến làm khách, sao có thể vì vậy mà nương nhờ nơi này không chịu đi?

"Cái gì? Các con phải trở về? Không được! Con dâu, mẹ còn chưa ngắm kĩ con cùng Tiểu Khả Nhi, các con nhất định phải ở lại." Lý Hải Vi không vui nói.

Bà vừa mới thấy được cháu nội khả ái mà thôi, sao có thể để con dâu cùng cháu gái cứ như vậy mà đi? Nếu hai người họ không quay lại nữa, bà chẳng phải là không gặp được Tiểu Khả Nhi nữa sao?

Tần Phong nghe Lý Hải Vi nói vậy, không khỏi khẽ cười, cô vội an ủi bà: "Bác gái, cháu sẽ thường xuyên đưa Tiểu Khả Nhi đến thăm bác. Bác không cần lo lắng."

Lý Hải Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà nói với Lâm Vũ Mặc: "Tiểu Mặc, con còn không mau gọi điện thoại cho cha con, bảo ông ấy về gặp cháu nội bảo bối của ông ấy."

"Dạ! Mẹ!" Lâm Vũ Mặc chào Lý Hải Vi theo kiểu quân đội, vui mừng nói.

"Thằng bé này! Lớn rồi mà vẫn còn trêu mẹ!" Lý Hải Vi đưa tay gõ một cái lên đầu Lâm Vũ Mặc.

"Ai bảo mẹ là một đại mỹ nữ!" Lâm Vũ Mặc cười trêu chọc nói.

"Còn không mau đi gọi điện thoại!" Lý Hải Vi chống nạnh quát, Lâm Vũ Mặc thấy mẹ nổi giận, mới lấy điện thoại ra gọi điện cho cha anh.

Lý Hải Vi nắm tay Tần Phong, từ đuôi mày đến khóe mắt đều là nụ cười. Thật là quá tốt rồi, tên ngốc này cuối cùng cũng đưa được con dâu cùng cháu gái của bà trở về rồi. Sau này, đứa con trai phóng đãng của bà sẽ không còn lí do cùng hai mẹ con Tần Phong lưu lạc bên ngoài nữa? Nó nên trở về tiếp nhận tập đoàn Lâm thị đi thôi. Kể từ khi Tiểu Phong Nhi rời đi, đứa con trai ngốc nghếch liền ném công ti cho chồng bà, hại bà cả ngày lẫn đêm cũng khó nhìn thấy bóng dáng chồng. Từ nay, chồng bà sẽ được giải phóng! Hi hi hi!

Khi Lâm Ngạo về đến nhà, liền nâng Lâm Khả Nhi lên đỉnh đầu, hưng phấn chạy quanh phòng cười lớn. Ông quả thật sắp cưng chiều Tiểu Khả Nhi đến tận trời rồi.

Mà Lâm Khả Nhi được cưỡi trên vai ông nội, vui vẻ cười nói ríu rít, mọi người đều bị bộ dạng vui vẻ của hai ông cháu chọc cười.

Khi người giúp việc tới thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong, Lý Hải Vi quay sang hỏi Lâm Ngạo: "Ngạo, anh xem có nên mời chị cùng Hàm nhi tới ăn bữa cơm đoàn viên không?"

Lâm Ngao lạnh lùng nói: "Gọi họ làm gì, chẳng lẽ em muốn nhìn họ mặt nặng mày nhẹ?"

"Không phải. Em sợ anh mất hứng! Dù sao bây giờ cả nhà cũng đã đoàn tụ." Lý Hải Vi làm nũng nói.

Lâm Ngạo, ngay trước mặt mọi người, một chút cũng không ngượng ngùng hôn Lý Hải Vi, dịu dàng nói: "Anh và em mới là người một nhà, không cần để ý đến bọn họ."

Lý Hải Vi xấu hổ đánh Lâm Ngạo một cái, bất mãn nói: "Ghét! Anh không thấy tất cả mọi người đang ở đây sao? Vậy mà còn…"

Lâm Ngạo nhìn khuôn mặt hả hê của con trai cùng bộ dạng lúng túng của Tần Phong, không khỏi cười ha hả: "Sợ cái gì? Chúng ta đều là vợ chồng, cho con trai con dâu thấy cũng không hề gì."

"Ông nội, ông yêu bà nội sao?" Ngồi ở trên đùi Lâm Ngạo, Lâm Khả Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.

"Yêu! Ông nội dĩ nhiên yêu bà nội! Tiểu Khả Nhi tại sao lại hỏi thế?" Lâm Ngạo tò mò hỏi nói.

"Mẹ nói, chỉ có thể hôn người mình yêu. Tiểu Khả Nhi thích chú Chá, nhưng bọn họ không cho Tiểu Khả Nhi hôn. Bọn họ thật là xấu!" Lâm Khả Nhi tố cáo với ông nội.

"Hả? Ha ha ha! Tiểu Khả Nhi còn nhỏ, đợi khi nào con trưởng thành mới được hôn người trong lòng." Lâm Ngạo cười lớn nói.

"Có thật không ạ? Chờ Tiểu Khả Nhi trưởng thành là có thể hôn chú Chá rồi sao?" Lâm Khả Nhi hưng phấn hỏi.

"Dĩ nhiên!" Lâm Ngạo tươi cười gật đầu.

Nghe được lời của ông nội, Lâm Khả Nhi hưng phấn vỗ tay: "Oa! Thật tốt quá! Vậy Tiểu Khả Nhi phải lớn nhanh một chút mới được!"

Lâm Ngạo kiêu ngạo mà vuốt tóc cháu gái, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Ông rất thích Tiểu Khả Nhi, cô bé thật là đáng yêu, đôi mắt to tràn đầy linh khí, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, giống như một búp bê nhỏ.

Không!

Còn đáng yêu hơn cả búp bê!

Lâm Ngạo ông cuối cùng cũng có cháu gái, hơn nữa còn là một cháu gái đáng yêu như vậy. Hôm nào tụ hội cùng mấy lão bạn, ông nhất định phải mang theo Tiểu Khả Nhi đi khoe khoang một phen.

Người một nhà vừa nói vừa cười, không khí đầm ấm, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Sau khi ăn cơm xong, nhìn Tiểu Khả Nhi đã ngủ trong lòng mẹ, Tần Phong suy nghĩ thật lâu. Cô đứng lên nói: "Bác trai bác gái, cháu cùng Tiểu Khả Nhi không quấy rầy hai bác nữa. Hai bác đi nghỉ sớm đi ạ."

Lý Hải Vi vội vàng kéo tay cô hỏi: "Con dâu! Con sao vậy? Muộn thế này còn muốn đi đâu?"

"Bác gái, con đã đặt phòng ở một khách sạn gần đây, con mang Khả Nhi đến đó ở. Sáng sớm ngày mai, con lại mang Khả Nhi trở lại thăm hai người."

Cô vừa định ôm con gái rời đi, liền bị Lâm Ngạo không vui ngăn cản: "Đã về nhà, còn ở khách sạn làm gì? Chẳng lẽ Lâm gia ta ngay cả một căn phòng trống cũng không có cho con ở. Con cùng Tiểu Khả Nhi đều ở lại cho ta. Tiểu Mặc, đưa hai đứa lên lầu đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt!"

"Vâng! Cha, con đưa Tiểu Phong Nhi về phòng." Lâm Vũ Mặc hài lòng chớp mắt vài cái, thầm nói lời cảm tạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio