Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

chương 283: em bé mất tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu phu nhân hét rầm lêm: "Chúng tôi làm sao có thể không hoảng hốt? Không thấy thằng bé, chúng tôi có thể không hoảng sao?"

Cô y tá vừa vội lại bất đắc dĩ, ngoại trừ xin lỗi ra, không biết nên nói cái gì. Lâm Tử Hàn với lên cánh tay Tiêu Ký Phàm, sợ đến thống khổ: "Ký Phàm! Làm sao bây giờ? Anh mau nghĩ biện pháp tìm thằng bé về đi! Mau lên!"

Tiêu Ký Phàm ôm cô, vỗ lưng cô trấn an: "Đừng vội, anh đang nghĩ biện pháp, anh đang suy nghĩ…" Nói xong, bắt đầu trầm ngâm.

Tiêu phu nhân gấp đến độ rối loạn, vỗ trán dương ngón tay chỉ cô y tá lớn tiếng mắng: "Bệnh viện các cô xảy ra chuyện gì? Nếu như thằng bé có chuyện gì không hay xảy ra tôi không tha cho các cô!"

"Em muốn con, Ký Phàm…" Lâm Tử Hàn rống lên khóc bù lu bù loa nâng hai mắt đẫm lệ lên, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, cô còn chưa từng thấy qua thằng bè, sao lại không thấy tăm hơi? Thằng bé sao lại đột nhiên biến mất!

"Anh sẽ tìm con về" Tiêu Ký Phàm hôn trán cô, thấp giọng hứa hẹn, tất cả mọi người rối loạn, chỉ có anh vẫn trầm ổn bình tĩnh.

Lâm Tử Hàn chớp đi nước mắt, không thể tin mà mở miệng: "Có phải thật vậy hay không…? Ký Phàm, anh nói con có thể bị người ta bắt cóc hay không? Có là muốn tiền của Tiêu gia hay không? Có đúng hay không…?"

"Đừng đoán mò, được chứ?" Tiêu Ký Phàm ôn nhu nói, lấy áo khoác choàng lên người cô, ôm cô từ chỗ ngồi ra ngoài phòng bệnh. Ánh mắt thâm thúy dừng ở hai mắt đẫm lệ của cô: "Anh đưa em đi tìm con"

"Thật vậy chăng?" Lâm Tử Hàn vẫn còn không thể tin được, Tiêu Ký Phàm dựa vào cái gì tự tin có thể tìm được con như vậy? Anh đã không phải Lãnh Phong, chẳng lẽ còn thần thông quảng đại như vậy sao?

Tiêu Ký Phàm gật đầu, quay đầu nói với Tiêu phu nhân nói: "Mẹ, mọi người về nhà trước, chờ tin tức của con"

"Ký Phàm, các con muốn đi đâu?" Tiêu phu nhân vội hỏi thăm, Tiêu Ký Phàm đã đi ra phòng bệnh, không đáp lại vấn đề của bà.

Xe Mercedes chạy như bay trên đường, Lâm Tử Hàn được khoác áo kín mít nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm, yên lặng chảy nước mắt.

Cảm giác cảnh vật lướt qua nhanh ngoài cửa sổ có chút quen thuộc, Lâm Tử Hàn nỗ lực chớp đi nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, kinh ngạc nói: "Ký Phàm, anh dẫn em tới nơi này làm cái gì?"

Con đường này cô đi qua nhiều lần, rất quen thuộc, chính là biệt thự của Lâm Trúc trước đây từng ở lại. Nhưng cô không rõ, Tiêu Ký Phàm vì sao đưa cô tới nơi này.

"Đương nhiên là tìm con" Tiêu Ký Phàm ôn nhu nói xong, ôm chặt người cô, rất sợ cô bị cảm lạnh, dù sao cô vừa mới sinh con xong.

"Nhưng mà…" Không đợi Lâm Tử Hàn hỏi xong, xe chậm rãi dừng ngoài cửa sắt biệt thự, nhân viên bảo vệ tiến lên ngăn cản xe, rất không khách khí nói: "Xin lỗi, ngài không thể vào"

Tài xế nhìn lại Tiêu Ký Phàm cùng Lâm Tử Hàn ngồi ghế sau xin chỉ thị, Lâm Tử Hàn ấn cửa sổ xe, nói với nhân viên bảo vệ: "Là tôi"

"Chào Lâm tiểu thư" Nhân viên bảo vệ cung kính lui ra sau, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, xe trực tiếp chạy đến trước nhà chính. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Anh xác định là ba em ôm con đi sao?" Lâm Tử Hàn không thể tin tưởng nhìn Tiêu Ký Phàm, ba cô làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Hơn nữa, ông ôm con đi làm gì!

"Xác định" Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ tay cô, đẩy cửa xuống xe, ôn nhu trên mặt trong nháy mắt bị một cỗ lạnh lùng thay thế, lạnh lùng nói với một nhân viên bảo vệ: "Mời Lâm Trúc ra cho tôi!"

"Ai muốn tìm ta?" Trong phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Lâm Trúc, sau đó thân ảnh của ông xuất hiện trước nhà, đánh giá Tiêu Ký Phàm vẻ mặt nghiêm túc: "Ha ha ha, thì ra là con rể tốt đến thăm ta, đừng đứng đấy, vào nhà…"

"Giao thằng bé ra đây!" Tiêu Ký Phàm cắt ngang lời vô ích giả tạo của ông, lạnh lùng nói.

Lâm Trúc sửng sốt, nghi hoặc nói: "Cái gì mà thằng bé? Thằng bé làm sao vậy?"

"Ông đừng giả bộ, trừ ông ra, không ai có thể ôm thằng bé đi" Chỉ có Lâm Trúc, mới có loại bản lĩnh thông thiên này, trừ ông ta ra, còn có thể là ai?

"Ý của cậu là không thấy thằng bé? Không thấy lâu chưa? Trời ơi! Chúng ta mau đi tìm thôi!" Lâm Trúc hoảng loạn hô nhỏ.

Lâm Tử Hàn bị Tiêu Ký Phàm nhốt bên trong xe cũng chịu hết nổi nữa rồi, mạnh mẽ đẩy cửa xe sải bước xuống xe, lo lắng gọi: "Ba! Ba vì sao ôm thằng bé đi, lẽ nào ba không biết con sẽ bị hù chết sao?"

"Ai nói cho con biết thằng bé là ta ôm đi? Là cậu ta?" Hai mắt Lâm Trúc hiện lên một tia chột dạ, dùng ngón trỏ chỉ Tiêu Ký Phàm một cái, giả vờ giận nói: "Con sao lại chỉ nghe cậu ta, lời nói của cha lại không tin một chữ?"

"Bởi vì cô ấy có năng lực có phân biệt thị phi" Tiêu Ký Phàm liếc Lâm Trúc, hoảng loạn trong mắt Lâm Trúc cũng không tránh được hai mắt của anh, câu bé quả nhiên là ông ta len lén ôm đi!

"Ta lúc nào thì ôm thằng bé đi? Tử Hàn, con đừng nghe Ký Phàm nói bậy, cậu ta luôn luôn hận ta tận xương, mới có thể vu oan loạn như vậy"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio