"Con về rồi đây" nó mệt mỏi bước vào nhà, không ngờ lâu rồi chẳng vận động vậy mà mệt lã người.
"Hà Phương con ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói với con"
"Chuyện gì mẹ cứ nói" nó vẫn ngây thơ đáp lại chứ nó nào biết sắp phải bước vào địa ngục trần gian.
"Chiều nay nhà họ Hoàng sẽ qua nhà chúng ta dùng cơm"
"Chỉ vậy thôi" nó không nghĩ là chỉ qua dùng cơm đơn thuần như vậy
"Chủ yếu là để xem mắt con" bà Trần nói câu đó làm cho nó choáng váng, não bộ đình công " ngay sau đó. Sau một hồi thì bộ não cũng chịu hoạt động trở lại
"Sao chứ mẹ nói gì???" nó dường như không tin vào tai mình nữa, và hét ầm lên cả dinh thự giờ là tiếng hét chói tai của nó, những người làm trong nhà đều phải dừng mọi hoạt động lại để bịt kín lỗ tai không thì điếc mất, "xem mắt, có nghĩa là con sẽ là con dâu tương lai của họ ư?"
"Ừm con gái gì đâu sắp qua nhà chồng rồi mà cứ như con nít hét ầm lên, hét nhiều quá khàn tiếng thì khổ" bà Trần vẫn giữ nét bình tĩnh của vị phu nhân ung dung uống trà của mình để nói chuyện với đứa con gái quậy phá này.
°
°
°
giờ chiều tại dinh thự của nhà họ Trần
"Hà Phương con chuẩn bị xong chưa?, nhanh lên một chút" bà Trần sốt ruột lên phòng gọi nó, nhà họ Hoàng đã đến rồi mà chả thấy mặt mũi nó đâu. Hôm nay cả nhà họ Trần đều đông đủ không thiếu ai cả, chỉ còn có nó trong phòng không chịu ló đầu ra.
Nó ngồi trong phòng suy nghĩ làm cách nào cho nhà họ Hoàng không bắt mình làm con dâu, đại não của nó vận hành hết chất xám vào công việc thoát khỏi. Đột nhiên nó nảy ra ý định là.....
•p sau•
Nó bước xuống nhà, trước sự ngỡ ngàng của đám người làm và cả hai nhà Trần Hoàng đều phải đứng hình với nó. Còn hắn thì cười thoảng qua chẳng ai thấy kịp, chỉ biết giờ hắn thấy rất thú vị khi có một người vợ như nó.
Người kịp lấy lại tinh thần đầu tiên là bà Trần
"Hà Phương con đi make up lại cho mẹ" bà Trần không ngờ nó lại make úp cái kiểu Thị Nở để ra mắt bên nhà chồng mình như vậy, quần áo thì lè phè chẳng ra gì cả
"Con make úp vậy là max đẹp rồi mà" nó làm vậy không thấy mất mặt mà còn cố cãi lại.
"Hà Nhi con dắt em lên phòng make úp lại cho mẹ" bà Trần không thể nào tin tưởng nó lần thứ nữa, "dạ" Hà Nhi đáp lại rất nhẹ nhàng
"Tôi xin lỗi anh chị và cháu đã chê cười rồi" ông bà Trần thấy nó và Hà Nhi bước lên lầu rồi quay lại xin lỗi ông bà Hoàng và hắn
"Không sao đâu cháu nó muốn để lại ấn tượng đẹp cho chúng tôi thôi mà" nhà họ Hoàng mỉm cười
"Cảm ơn anh chị thông cảm, thôi chúng ta vào bàn ngồi ăn đi" ông Trần vội mời dùng bữa.
Trên phòng nó
"Lâu ngày không gặp em vẫn quậy nha" Hà Nhi trách yêu nó "biết nhà họ Hoàng qua coi mắt mà còn make úp như vậy nữa"
"Hihi, tại em không muốn lấy chồng sớm đâu, nên mới dùng đến hạ sách này, chứ em nào muốn đâu" giọng nó mỗt lúc một buồn
Trong một góc khác, có hai người con trai đang đứng nói chuyện với nhau
"Này! Ông thấy em gái tôi sao?" Anh nó tò mò muốn biết hắn sẽ có sắc thái như thế nào khi ngay lần gặp đầu đã cho hắn ấn tượng quá mạnh mẽ như vậy
"Em ông hả, thuộc diện quá quậy khi nào về nhà tôi sẽ chừng trị thẳng tay không nể nang gì hết" sau đó là một trận cười khỏa chí
Câu hỏi và câu trả lời chẳng ăn nhập vào đâu, làm cho anh nó điên tiết lên muốn bóp chết thằng bạn của mình cho hạ dạ
Quay trở lại
"Con chào cả nhà" thế là nó từ Thị Nở hóa công chúa bước vào bàn ăn nở nụ cười rất dễ mến
"Đây mới là con dâu của ta phải không" bà Hoàng mỉm cười nhìn nó pha chút chăm chọc. Lần này nó chỉ trang điểm nhẹ nhìn rất xinh đẹp.
"Dạ con chào hai Bác và anh" nó một lần nữa cúi chào, nó không thèm nhìn hắn lấy một lần, trong khi miệng thì chào
Nó ngồi xuống kế bên hắn và anh nó, đang gắp đồ ăn bỏ vào miệng tự nhiên lạnh sống lưng rùng mình cái, nghe được giọng nói kế bên vang lên
"Em đã cho anh thấy được sự thú vị của em rồi" nói xong hắn không tặng nó một nụ cười mê người.
"Biến thái" nó nhìn qua liếc hắn cái cũng tặng cho hắn hai từ rất ư là thiện cảm.
Buổi gặp mặt này sẽ khắc sâu vào tim một người, từ trước đến giờ rất nhiều cô gái theo đuổi hắn, chỉ cần lên tiếng thì sẽ có hàng tá người nhào vô. Trong khi nó thì xinh đẹp kiều diễm như vậy mà làm cho mình thành ả Thị Nở, để khỏi gả và nhà họ Hoàng.