Mọi kế hoạch, trả thù đều được sắp xếp sẵn và bây giờ chỉ là chờ cho Mỹ Tuyết hành động nữa thôi.
Nó dặn dò mọi người xong thì chào mọi người đi về, nó đi ra đến cổng chính thì đứng lại nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, đảo mắt quay một vòng rồi, nó cũng thu hồi tầm mắt lại chỉ trong tíc tắc xem như nãy giờ ngắm sao ngắm trăng thôi chứ không có ý gì khác. Rồi nó lại đứng như đang chờ gì đó, nó còn cố tình nhìn đồng hồ xem mấy giờ. Một loạt hành động kì lạ của nó được Thế Anh thu vào trong tầm mắt, Thế Anh chuẩn bị lấy điện thoại trong túi quần ra gọi báo cáo tình hình cho hắn biết thì một loạt hành động bất ngờ xảy ra khá nhanh làm cho Thế Anh không kịp trở tay gì cả.
Nó đứng như vậy được một lúc thì, phát hiện phía sau có người đi đến, nhưng nó vẫn đứng im xem như không biết gì rồi đưa tay lên xoa bụng "conngoan, hãychịukhổmộtchút, đểmẹtrảthùchoDìcon"
Vậy là người đằng sau cũng từ từ tiến về phía nó, rồi quàng tay ra lại trước, dùng một cái khăn tẩm thuốc mê vào, bịt kín mũi và miệng nó, nó cũng không chống cự gì nhiều chỉ là quơ quơ tay rồi, dần dần cũng chìm vào trong cơn mê.
Thế Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên đi ra khỏi bụi cây, chạy theo chiếc xe vừa mới chở nó đi nhưng không kịp.
Một lần nữa lấy điện thoại ra,
"Anh hai, chị.... chị..." vì chạy bộ theo chiếc xe bắt nói mà giọng của Thế Anh bị đứt quãng
"Chị gì, nói đi có chuyện gì sao" hắn nghe nói mà cứ bị đứt quãng như vậy bực mình hét lên một tiếng.
"Chị dâu, chị dâu bị bắt cóc rồi" Thế Anh vừa nói vừa thở hụt hơi
"Cái gì, tại sao lại bị bắt?" khi hắn nghe là nó đã bị bắt, hắn không khỏi nhíu chặt mày.
"Em, em không biết, em chỉ thấy có hai, ba người đeo khẩu trang rồi chụp thuốc mê chị dâu." Thế Anh cố gắng giải thích lại tình hình lúc nãy.
"Thôi được rồi, em về trụ sở gọi cho Hải Vỹ tra tọa độ của Phương đi, chờ anh giải quyết xong việc sẽ đến sau" hắn nói xong cúp máy ngã người ra sau ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ những sự việc sáng này, làm cho hắn mệt mỏi.
Hình như nó đang cố giấu hắn một điều gì đó, tại sao...? Tại sao...? Nó cứ phải gánh chịu một mình, tại sao...? Nó không thể chia sẻ những vui buồn cùng hắn. Không lẽ hắn không thể làm chỗ dựa cho nó suốt quãng đời còn lại, hay là nó không yêu hắn nữa. Cũng có thể, vì khá nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng hắn chỉ quan tâm, lo lắng cho một người không phải nó. Hắn có tồi tệ quá không khi vợ mình đang phải chịu đựng quá khứ một mình, trong khi hắn chỉ có biết Mỹ Tuyết, người tình cũ. Hắn thấy mình chẳng xứng đáng làm một người chồng tốt gì cả.
Nhưng tại sao...? Lại có người muốn bắt nó chứ, nó bên Mỹ suốt chừng ấy năm thì làm sao có kẻ thù. Không lẽ.... phải chính người năm trước đã bắt nó đi, giờ quay lại muốn diệt cỏ tận gốc sao, không được..., không ai có quyền làm tổn thương nó cdù chỉ một cọng tóc.
Hắn như bừng tỉnh được gì đó, vội quay ra sau lưng ghế cầm áo khoác lên đi về trụ sở.
Suốt dọc đường đi hắn gọi báo cho anh nó biết, nhưng gọi hoài gọi vẫn là lời của chị tổng đài đáng yêu vang lên "thuêbaoquý khách vừagọihiệnkhôngliên lạcđược, xinquý khách vui lòng gọilạisau". Lúc quan trọng thế này tại sao...? Anh nó không nghe máy chứ. Hắn nghĩ nếu có thể là người của năm trước thì chắc chắn ông bà Trần sẽ biết, nên đã gọi điện thoại báo cho, gia đình nó biết.
Srmọingườivìsựchậmtrễcủaaunha, mấyhômnayaubậnhcbàiđểthinênratrễ.
Hômnaycũnglàngày / auxinchúc, cácchịemluônvui vẻ, hạnhphụcbêngia đình vàngườiyêunhoa moazzzzz. Iu m.n ^^