CHƯƠNG
Cô giống như bạch tuộc, một tay giữ chặt khuôn mặt đẹp đến nỗi người và thần đều phẫn hận kia.
Bốp, bốp, bốp!
Cô ra sức đánh lên mặt anh ba cái.
“Ai ôi, anh trai bé bỏng, tôi thấy anh dùng chất dưỡng ẩm hơi nhiều nhỉ? Nếu không sao có thể chăm sóc da mặt đẹp đến nỗi không có một nếp nhăn thế này? Đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ phải không?”
Cô cười hả hê, lại còn âm thầm ra sức nhéo mặt anh ta, giống như đang nhào bột làm mì, hoàn toàn không nương tay.
Đã vậy còn không quên nói móc hai câu: “Hứ, phẫu thuật khuôn mặt cứng ngắc thế này, càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi. Hay là đợi ngày nào đó khuôn mặt của anh trai bé bỏng hoàn toàn thì chị đây sẽ lại đến chăm sóc cho anh nhé, tạm biệt! ”
Cố Tịch Dao gọi “anh trai bé bỏng” đến nghiện luôn rồi.
Cô lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc” một từ hai nghĩa này nữa chứ, làm như anh ta là trai bao không bằng.
Thừa dịp trước khi gã này nổi nóng, cô nhanh chóng thu tay lại.
Một luồng hơi lạnh âm u phả vào mặt.
Cô sợ đến độ thân thể run lên.
Cố Tịch Dao không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm gần như mù mịt kia.
Gần như là phản xạ cô vừa nhấc tay lên liền lui về sau ngay lập tức.
Tim cô đập thình thịch đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ vì báo được thù.
Cô căn bản không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của người đàn ông trong xe kia.
Tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp, vang khắp khách sạn Daredevil Empire.
Trên lầu ba của khách sạn.
Cố Tịch Dao vừa bước vào trong, một mùi hương trộn lẫn các thương hiệu nước hoa nổi tiếng xông vào mũi.
Trong hội trường rộng lớn quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu
Muôn màu muôn vẻ, vàng son lộng lẫy.
Vừa nhìn đã biết đây là tiệc xã giao của tầng lớp xã hội thượng lưu.
“Tiểu Cố, cô tới rồi!”
Lý Đỉnh Thịnh vừa quay đầu lại đã thấy một cô gái đứng ngay cửa hội trường.
Ông ta nhanh chóng bước về phía cô, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Lý.” Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu.
Bất chợt trong lòng cô cảm thấy lo lắng vô cớ.
“Tiểu Cố, đêm nay cô thật xinh đẹp!”
Lý Đỉnh Thịnh lịch sự nắm lấy mu bàn tay của cô sau đó đặt xuống một nụ hôn xã giao.
Cố Tịch Dao theo bản năng nhíu mày, mất tự nhiên rút bàn tay về.
“Tổng giám đốc Lý, hình như buổi tiệc hôm nay nên để Anna đến thì thích hợp hơn.”
Anna là giám đốc bộ phận PR của công ty.
Ứng phó với những bữa tiệc thượng lưu như thế này Anna chắc chắn lợi hại hơn một nhân viên quèn như cô.