Chương
“A?” Cô lẩm bẩm một tiếng, không muốn phản ứng với giọng nói quấy nhiễu người khác kia nữa.
“Cố Tịch Dao…” Giọng nói kia bắt đầu không kiên nhẫn: “Em cứ giả chết như vậy nữa đi, anh sẽ không ngại để em rửa răng một lần nữa đâu!”
Rửa răng!
Cố Tịch Dao nghe được hai chữ này bỗng nhiên chấn động.
Kinh nghiệm lần trước bị anh mạnh mẽ luồn vào miệng trong nhà vệ sinh vẫn còn hiện rõ trước mắt cô.
Cố Tịch Dao vội vàng bò khỏi sô pha, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa xỏ giày vừa lẩm bẩm: “Đã nói không được dùng quyền lực dã man quấy rồi em rồi mà!”
Bắc Minh Quân nằm ở trên giường, giọng điệu lạnh như băng nói: “Là em không nghe theo lời dặn dò của anh trước!”
Cố Tịch Dao bất đắc dĩ đi tới bên giường vừa dìu anh đứng dậy, vừa cười khúc khích nói: “Bảo anh đeo túi nước tiểu anh sống chết cũng không đeo. Thật không biết bệnh sạch sẽ của anh nặng đến cỡ nào nữa? Hơn nữa, ban ngày không phải anh tự tiểu một mình được sao? Tại sao đến đêm lại tìm em dìu anh chứ?”
Bắc Minh Quân cau mày, dưới sự giúp đỡ của cô dời người từ trên giường xuống đất.
Bắc Minh Quân không vui với mấy lời nói thô tục của cô: “Cố Tịch Dao, em có thể dùng những từ ngữ tao nhã hơn được không?”
“Há, Bùi Huyền Kim rất tao nhã đây, con gái của tổng giám đốc đó, nếu không anh đi tìm cô ta đi?” Một câu của cô khiến anh nghẹn gần chết.
Đầu Bắc Minh Quân hơi choáng váng, anh im lặng. Trên thực tế nếu buổi tối anh không thấy choáng đầu anh cũng sẽ không gọi cô qua dìu anh dậy.
Anh kéo một cái chân băng thạch cao chậm rãi dời bước.
Cố Tịch Dao đỡ anh đi tới cửa phòng vệ sinh.
Sau đó mở cửa thay anh: “Này, được rồi.”
Bắc Minh Quân không nói lời nào đi vào…
Cố Tịch Dao xoay người ngáp một cái, đang chuẩn bị trở về cái ổ ấm áp trên sô pha ngủ tiếp lại không ngờ vừa bước được nửa bước thì một giọng nói từ nhà vệ sinh truyền tới.
“Cái kia…” Lúc đầu trong giọng nói đó hiện lên mấy phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra: “Em lại đây… ”
“Sao thế, tổng giám đốc đại nhân?” Cố Tịch Dao nhịn không được thở dài một hơi, quay đầu lại vừa đi vừa trêu: “Không phải anh muốn em xi tiểu mới có thể tiểu được đấy chứ? Anh đã bao nhiêu rồi, anh bạn nhỏ?”
Tiếp đó Cố Tịch Dao đi vào nhà vệ sinh.
Lúc này Cố Tịch Dao mới phát hiện, cơ thể cao to rắn chắc của Bắc Minh Quân ngay cả lúc bị thương đứng trước bồn tiểu cũng đều có một cảm giác là kẻ thống trị rất tự nhiên!
Cố Tịch Dao không khỏi thở dài một hơi. Người đàn ông như vậy từ nhỏ đã được định sẵn là đầu sỏ hại nước hại dân rồi. Thậm chí không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần đứng ở đó thôi thì cũng có thể xẹt điện chết vô số phụ nữ…
“Em giúp anh móc của quý của anh ra dùm, tay anh không tiện!” Lời nói của người đàn ông nào đó nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.
Ừm.
Móc, móc của quý?
Cố Tịch Dao hít sâu.