Chương
Cô ngồi phịch trên ghế da mềm liếc mắt nhìn Bắc Minh Quân bên cạnh: “Tổng giám đốc đại nhân, tiếp theo ngài chuẩn bị đi đâu?”
Bắc Minh Quân không hề liếc mắt nhìn cô cũng không nói lời nào, trong xe yên lặng đến nỗi khiến người ta buồn ngủ…
Một giờ sau. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong một siêu thị thuộc chuỗi siêu thị của Bắc Minh thị.
Cố Tịch Dao đẩy chiếc xe mua sắm đi theo sau xe lăn của Bắc Minh Quân.
Hoa quả tươi, rau dưa, thịt, cá, các loại đồ hộp, dao, thớt, nồi, bát, thau…
Cố Tịch Dao chỉ thấy Bắc Minh Quân tiện tay cầm lên xem xong thì vứt vào xe hàng của cô.
“Tôi nói này ngài Bắc Minh, ngài đi một chuyến đến siêu thị đã bắt người ta ngừng kinh doanh hai giờ, phô trương thanh thế lớn như vậy cũng thôi đi, nhưng xin hỏi ngài, nhà ngài thiếu đầu bếp hay thiếu bảo mẫu à? Ngài nhất định phải đích thân mua sắm những thứ này mới được sao?”
Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn chiếc xe mua sắm bị nhét đầy đồ, đây đã là chiếc xe thứ mười sáu rồi đấy.
Kẻ này là muốn tới mua đồ hay muốn đến dọn siêu thị chứ?
Bắc Minh Quân đẩy xe lăn đi phía trước, tiếp tục lạnh đãm không lên tiếng.
Cố Tịch Dao chỉ có thể nhìn mái tóc dày đen kịt sau gáy của anh.
Sau đó là đến bánh bích quy, khoai chiên, sô cô la, sữa bò, mì ống…
Hết gói này tới gói kia bị vứt vào xe mua hàng của cô.
Cố Tịch Dao thở dài một hơi, sau đó đẩy xe đi sau lưng anh.
Mệt đến thở hồng hộc.
Lúc này mới ngày thứ hai, vì để thắng cuộc cô chỉ có thể nhịn.
Xe thứ hai mươi bảy.
Xà phòng nữ, dầu gội đầu nữ, mỹ phẩm dưỡng da nữ, đồ lót nữ…
Cố Tịch Dao nhìn một loạt mấy thứ này không ngừng bay vào xe hàng của cô, vẻ mặt cô giật giật.
Áo ngủ nữ, băng vệ sinh…
Cô không bình tĩnh nữa.
“Tổng giám đốc, những thứ này là anh mua cho tình nhân của anh sao?”
Cô rõ ràng đã xem người phụ nữ không moi ra được tên tuổi ngồi trong xe anh vào đêm xảy ra tai nạn xe kia là tình nhân của anh.
Hai chữ “tình nhân” này rước lấy ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Quân.
Lập tức anh rít qua kẽ răng từng chữ rõ ràng: “Mua cho cô!”
“Tôi?” Cố Tịch Dao sững sờ: “Vì sao mua cho tôi chứ?”
Anh hừ một tiếng: “Sáu ngày sau này cô phải tiếp tục sống chung với tôi, tôi phải bảo đảm vấn đề ăn mặc đi lại của cô không được quá thấp so với đẳng cấp của tôi!”
Vẻ mặt cô cứng ngắc, nắm một số đồ cá nhân mà lúc nãy anh đã vứt vào nói: “Xin tha, đến chết tôi cũng không mặc những thứ này đâu!”
Anh nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên: “Ừm, thoạt nghe cũng là một ý định không tồi.” Sau đó, anh dừng lại nói tiếp: “Vậy thì khỏi mặc gì cả nhé.”