Chương
Một tiếng “Dao” dịu dàng như vậy, giống như sóng thần, ngay lập tức phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô!
Anh hôn từ mắt, xuống môi, nhẹ nhàng từng chút lau đi nước mắt còn vương trên mặt cô.
Sau đó, anh ôm lấy gương mặt cô, trong mắt hiện lên một nỗi buồn mãnh liệt, trầm giọng nói: “Đêm nay, ngủ cùng tôi, được không?”
Cô không nói ra nổi một câu.
Nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn.
Vì sao… vì sao trong tim lại nhói đau như vậy…
Đêm khuya.
Trong phòng tối đen không bật đèn.
Cố Tịch Dao lẳng lặng nằm ở trên giường, đôi mắt mở to trong veo.
Bên cạnh là Bắc Minh Quân đã ngủ say.
Anh không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng.
Tối hôm nay, anh rất yên tĩnh.
Không, phải nói là anh vẫn luôn an tĩnh như vậy.
Ngay cả nhịp tim cũng đập bình ổn như vậy.
Không biết qua bao lâu, trong phòng tịch mịch đột nhiên có tiếng thở dài của anh…
“Xin lỗi, Dao. Tôi biết tối nay dọa đến cô. Nhưng tôi chỉ là muốn cô ngủ cùng tôi.”
Đầu ngón tay cô run lên một cái.
Trái tim hoảng hốt.
Yên lặng.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, một lúc sau, giọng nói buồn buồn cất lên: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Dường như cô cảm thấy thân thể anh đang run lên.
Một nỗi buồn mạnh mẽ dâng lên.
Người đàn ông trước giờ đều kiên ngạo không ai sánh nổi, mạnh mẽ không ai phá hủy được, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ yếu đuối rúc vào bả vai cô, run rẩy.
Lúc này, cô mới giật mình hiểu ra ý nghĩa của việc anh nói muốn tìm người ngủ cùng.
Chẳng trách ngày đó ở bệnh viện, anh lại gọi vợ của ông cụ Bắc Minh là dì Tâm.
Thì ra…
Cô không biết nên nói như thế nào để an ủi anh, chỉ duỗi cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ra nhẹ nhàng vuốt vẻ lưng anh…
Cho đến khi đã rất khuya.
Anh cho rằng cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng nói bên tai cô một câu, sau đó, anh rốt cuộc cũng thực sự ngủ say, trong lòng cô bỗng chốc thê lương, cứ như vậy mở to mắt cho đến tận bình minh.
Chỉ bởi vì anh nói…