Chương
Sắc mặt Cố Tịch Dao cứng đờ.
Bắc Minh Quân mắc chứng nghiện sạch sẽ, Trình Trình cũng mắc chứng nghiện sạch sẽ… May là Dương Dương không có lây chứng nghiện sạch sẽ này!
Nhưng… Nhưng thằng nhóc Dương Dương này cũng hơi quá dơ dáy rồi…
“Dương Dương, có chuyện gì xảy ra vậy, con vừa chui vào chuồng chó hay là bới ổ gà?” Cô thở dài ngồi xổm xuống, cô thả Trình Trình xuống rồi phủi bụi cho Dương Dương.
“Hu hu ——”
Một tiếng khóc lớn thê lương đến rung trời vang lên, Dương Dương nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cô, nước mắt và nước mũi cùng với bùn đất gì đó cọ vào lòng mẹ, trong miệng còn bĩu môi trách móc——
“Mẹ… Cuối cùng mẹ cũng tới, Dương Dương nhớ mẹ… Hu hu… Dương Dương không có chui chuồng chó, Dương Dương cũng không có bới ổ gà… Dương Dương chỉ ăn cỏ heo một chút… Hu hu… Á…”
Cậu nhóc khóc quá sức nên suýt nữa ngất đi.
“Gâu Gâu…” ‘Trái Banh’ ở dưới chân Dương Dương kêu hai tiếng giống như đang lẩm bẩm: 【 Dương Dương là đồ con khỉ! Cậu có chắc chỉ ăn cỏ heo hay không, không phải cậu nhổ hết cỏ heo của người ta đi, chỉ vì ép bọn họ làm Nhị sư đệ (Trư Bát Giới ) của cậu sao? Hừ, khinh bỉ cậu! 】
“…” Cố Tịch Dao bất đắc dĩ thở dài, khó trách tên nhóc này lại có mùi phân heo.
“Hu hu… Dương Dương không muốn lão ba chim chết, Dương Dương chỉ cần mẹ… Mẹ không muốn không muốn Dương Dương sao… Hu hu… Lão ba chim chết chỉ biết mắng chửi người ta, còn mang theo người xấu xí kia đi khoe khắp nơi, Dương Dương chán ghét ông ấy… Hừ…”
Dương Dương chôn đầu nhỏ vào giữa hai chân mẹ dùng sức lắc đầu, hai mắt vẫn không quên liếc Phỉ Nhi xuống xe đi tới, hừ!
Phỉ Nhi cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta không chỉ tức giận Dương Dương một hai ngày, nhưng đứa nhỏ này lại là con của Bắc Minh Quân, cô ta… Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Gâu gâu…” ‘Trái Banh’ cảm giác mình bị liên lụy, đôi mắt như viên bi trừng mắt nhìn Dương Dương, nghiến răng: 【Dương Dương đáng chết, thì ra cậu không cho ba mình tán tỉnh người xấu xí! Vậy thì liên quan gì đến tôi? Tôi là kẻ vô tội đó…】
‘Trái Banh’ lưu luyến không rời nhìn con chó lông vàng lúc nãy, gâu gâu, làm gì còn bóng dáng của nó chứ?
‘Trái Banh’ không cam lòng gãi móng chó, lặng lẽ nức nở: 【 Gâu gâu, người ta thích chó gầy có bộ lông vàng, sao lại xấu chứ?… Người ta thích màu vàng… Á, hì hì, tuy rằng màu này có hơi sáng nhưng người ta thích thì sao, càng vàng càng tốt… Còn thích gầy, còn thích đất nữa, còn thích xương nhỏ, nhỏ thì sao, gâu gâu… Dương Dương, cậu đưa chó lông vàng đến đây cho tôi…】
“Hu hu hu, hu hu hu…” Dương Dương khóc muốn sập trời sập đất làm cho Cố Tịch Dao đau lòng không thôi.
Cô thở dài, vội vàng ôm con trai vào lòng: “Con trai ngoan, không phải mẹ đang ở đây sao, đừng khóc đừng khóc, nhé?”
Mặc kệ con mình khóc thật hay khóc giả thì người mẹ không thể chịu đựng được con trai chịu tủi thân!
Trình Trình cực kỳ nhã nhặn liếc mắt.
Dương Dương rất có năng lực diễn xuất, nếu không phải như vậy, ba có thể tha cho cậu sao?
“Bối Lạp ——” Trình Trình cụp mắt nhìn chú chó đang ngồi cào móng vuốt.