Chương
“Cút! Anh mới là chăn nuôi! Anh mới muốn ăn mì ăn liền!” Dương Dương tức giận.
Đối với Dương Dương thì cái tên Bắc Minh Tư Dương đúng là… Nỗi đau của đàn ông!
Bắc Minh Tư Trình, vừa nghe đã thấy được khí thế ngút trời, ý nghĩa khiêm tốn trong xa hoa, cao quý lạnh lùng?!
Vì sao đến lượt cậu lại là Bắc Minh Chăn Nuôi, thô tục cấp thấp, quê mùa khác người, không lẽ là theo trào lưu quê cha đất tổ chứ!!!
“Hu hu, mẹ… Con không muốn gọi là Bắc Minh Tư Dương, con muốn theo họ mẹ được không…”
Họ?
Tay Cố Tịch Dao đang lau cho Dương Dương dừng một chút, lướt qua một chút buồn phiền.
Cô nhớ tới người mẹ Lục Lộ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, tuy rằng qua nhiều năm rồi cô mới tìm được mẹ ruột, nhưng mặc dù đã gặp mặt, hai mẹ con cũng không thể nhận nhau.
Điều khiến cô không biết được rốt cuộc mình họ gì?
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Bé cưng, con nên ngoan ngoãn theo họ Bắc Minh của ba con đi, sau này cũng đừng nghĩ đổi họ được không?”
Lời này đúng lúc vừa vặn truyền đến tai Bắc Minh Quân đang định đi vào phòng tắm.
Trong lòng anh mềm nhũn.
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ lạnh như băng đột nhiên dịu dàng một chút.
Con anh đương nhiên phải theo họ anh!
Khóe miệng anh cong lên không dễ phát hiện, anh mở cửa vào lại nghe thấy Dương Dương nói ——
“Ôi, con không muốn… Người ta không muốn gọi là Bắc Minh Chăn Nuôi, rất khó nghe, bạn học ở trong trường luôn cười nhạo…” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Sao vậy, tên Bắc Minh Quân Đất Đen thì dễ nghe sao?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vốn tức giận lại cực kỳ dịu dàng.
Cả ba mẹ con trong phòng tắm không hẹn mà run lên.
Dựa vào tính cách hẹp hòi giống như lỗ mũi của Bắc Minh Quân thì từ từ tính sổ chuyện này là quá bình thường.
“Hừ hừ, một người đàn ông đất đen và một người phụ nữ khỉ đầu chó, đúng là xứng đôi!” Dương Dương đáp lại.
“Bắc Minh Tư Dương, rốt cuộc khi nào con mới học được thế nào là ‘Tu Dưỡng’?” Bắc Minh Quân nhướng mày, con ngươi lại nhìn Cố Tịch Dao đang lau người cho Dương Dương.
Dương Dương phồng má ngửa đầu, học theo giọng điệu của Bắc Minh Quân——
“Bắc Minh Quân Đất Đen, rốt cuộc khi nào chú mới học được thế nào là ‘Tình yêu’?”
“Xì ——” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Con hiểu sao?”
“Hừ, sao con lại không hiểu chứ? Con có thể hiểu…” Được rồi, khoe khoang chính là như thế.
Cố Tịch Dao đưa lưng về phía Bắc Minh Quân, lưng hơi căng cứng: “Dương Dương, trẻ con nói tình yêu gì chứ, không biết xấu hổ. Nhưng thật ra con phải học được thế nào là ‘Tu Dưỡng’. Đầu tiên, không được nói lời thô tục, phải kính trọng người lớn, nghe không?”
“…” Dương Dương thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ thì đành phải tủi thân chẹp miệng: “Mẹ, con chỉ kính trọng người đáng được kính trọng mà thôi…”
“Dương Dương, người lớn là người lớn, cho dù người đó ngang ngược vô lý, hung dữ, khuôn mặt xấu xí, thì người nhỏ hơn phải biết nhún nhường một chút, không được so đo với người đó.”