Chương
“Con còn dám nói!” Bắc Minh Quân tức giận đến sắc mặt xanh mét!
Mỗi câu Dương Dương gào lên giống như cây kim đâm vào trái tim anh!
“Hu hu hu, tôi muốn nói…”
Chát chát chát…
Trong phòng, trên bàn cơm trở nên nặng nề.
Bởi vì Bắc Minh Quân tức muốn hộc máu xách Dương Dương đi ra ngoài dạy dỗ khiến mọi người không có tâm trạng ăn uống.
Phỉ Nhi cảm thấy ăn không có mùi vị gì.
Cố Tịch Dao vừa ăn vừa lo lắng.
Cô Phương giống như đang suy nghĩ.
Chỉ có Trình Trình vẫn ăn uống cao quý ưu nhã.
Bên ngoài tiếng khóc của Dương Dương như quỷ khóc sói gào, vô cùng chói tai.
Trình Trình không khỏi thở dài, chậc chậc chậc, người ba này đúng là ra tay tàn nhẫn, Trình Trình không cần nghĩ cũng đoán được chắc chắn đầu của ba đang bốc khói, có thể thấy được đây không phải là nổi giận bình thường…
Xem ra chuyện để mẹ sinh em gái cùng mẹ khác ba đã chọc vào ranh giới cuối cùng của ba rồi.
Khóe miệng Trình Trình cong lên như có như không lại nhanh chóng biến mất. Tâm trạng lập tức tốt hơn.
Dương Dương, anh trai xin lỗi em. Buổi tối, anh trai sẽ đền bù mấy phao câu gà cho em…
(Hai anh em này, lúc nãy Dương Dương muốn xin lỗi em Cửu Cửu cũng nói bồi thường phao câu gà… Không hổ là ba anh em ruột! )
Em Cửu Cửu đang ở Sabah, khi bàn tay nhỏ múc cơm thì không hiểu sao lại bị sặc…
“Khụ khụ khụ…”
“Sao vậy? Chậm một chútkhụ ác…” Anna vội vàng vỗ lưng cô nhóc: “Gà hầm hôm nay không ngon sao?”
“Khụ khụ khụ…” Cô bé ho đến mặt đỏ bừng: “Ăn nhon (ngon) lắm…”
“Ha ha, vậy thì từ từ ăn, dì sẽ không giành với con, đừng sặc nữa.”
Cửu Cửu gật đầu, phồng má, quan sát gà hầm rồi chỉ vào hỏi: “Dì Anna, chỗ đó nà (là) cái gì?”
“Ha ha, cái đó sao?” Anna mỉm cười: “Đó là phao câu gà, nhưng không ăn được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì phao câu gà là nơi dơ bẩn nhất của con gà, bình thường không ăn được.”
“Giống như nơi Cửu Cửu đi nặng sao?”
Mặc dù cô nhóc mới hai tuổi nhưng đã lộ ra dáng vẻ tinh nghịch như quỷ, tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, quả nhiên nói một chút đã hiểu.
“Ha ha, đúng vậy, Cửu Cửu thật là thông minh.” Anna thuận tiện nói thêm một chút kiến thức an toàn cho cô bé: “Sau này Cửu Cửu ở bên ngoài, cho dù ai đưa phao câu gà cho con thì cũng không được ăn.”
“Ừm ừm! Con biết rồi, dì Anna.” Cửu Cửu lập tức nghe lời.
Thì ra phao câu gà là nơi con gà đi nặng!