Chương
Hồ cá dưới chân, khẽ khàng truyền đến tiếng tõm tõm của đàn cá đang bơi.
Ở vùng nông thôn, sự nguyên sơ khiến con người có loại cảm giác chân thật, không giống những xô bồ, bất an như khi ở trong thành phố.
Cô ngồi xuống ghế trúc ở hành lang, hưởng thụ sự bình yên hiếm có trong nội tâm.
Đột nhiên, chỉ nghe ‘tõm’ một tiếng nước vang lên.
“Tốt! Có thể câu được con cá nhỏ này lên rồi!”
Sau đó là tiếng cười đầy từ tính, Cố Tịch Dao lúc này mới phát hiện bờ bên kia hành lang, chỗ ánh sáng tối mờ vậy mà còn có bóng người.
Giọng nói có chút quen thuộc, cô đứng dậy, nhìn không quá rõ bờ bên kia, thăm dò hỏi: “Dì Phương?”
“Tịch Dao.” cô Phương vừa thu lại cần câu, vừa đáp Cố Tịch Dao ở bờ đối diện.
“Muộn như vậy rồi, dì cũng ở đây?” Cô có hơi ngạc nhiên.
“Ha ha, cô luôn ở đây. Chỉ có điều trái tim của cháu không rảnh, không chú ý đến cô mà thôi.” cô Phương cười híp mắt vẫy tay với Cố Tịch Dao: “Có muốn qua đây xem cô câu cá không?”
“…”Cố Tịch Dao do dự một lát, vẫn sải bước đi về phía cô Phương.
“Trời tốt, cháu chú ý một chút.” cô Phương cẩn thận nhắc nhở.
Không lâu sau, Cố Tịch Dao xuyên qua hành lang, bước tới tảng đá lớn bên hồ cá, đến bên cạnh cô Phương.
“Nào, ngồi đi.” cô Phương hào sảng vỗ vỗ hòn đá bên cạnh.
Cố Tịch Dao ngồi xuống, không khỏi có hơi tò mò: “Dì, muộn như vậy rồi, dì sao còn ở đây câu cá?”
cô Phương mỉm cười lắc đầu: “Ha ha, cô không mắc bệnh lạ nửa đêm đi câu cá đâu. Là có một người, thích câu cá nửa đêm, còn chuyên chọn chỗ tối đen. Hôm nay nó hẹn cô, cô lại sảng khoái đồng ý thôi.”
Vừa nghe lời này, Cố Tịch Dao liền đoán được đại khái, giống như bị tâm trạng tốt của cô Phương lây nhiễm, cô cũng cười nói: “Nghĩ cũng phải, bệnh lạ của người đó khá nhiều.”
cô Phương bỏ cá vào trong xô nước, thân cá trơn trượt ở trong xô nước quậy đuôi, giống như không cam tâm.
“Ha ha.” cô Phương liếc qua, sâu sắc nhìn Cố Tịch Dao, ngập ngừng rồi nói: “Có muốn nghe chuyện giở khóc giở cười của người đó lúc nhỏ không?”
Ánh mắt long lanh của Cố Tịch Dao hơi sững lại.
Cô tâm tư tinh tế, sao không biết người mà cô Phương muốn kể là ai chứ?
Chỉ là, gió đêm hơi lạnh, thổi vào người.
Cô biết rõ không nên nói chuyện nhiều với cô Phương, nhưng lại không ngờ bản thân lại mỉm cười gật đầu: “Được, dù sao cũng không ngủ được, nghe chuyện cũ của anh ta, không ngừng có thể ngủ được?”
“Ha ha ha…” cô Phương bật cười thành tiếng, thì thầm nói ra—
“Trước đây, có một cậu nhóc, sinh ra trong nhà đình giàu có, từ bé cơm áo không cần phải lo nghĩ, thông minh yên tĩnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Nhưng, bất luận nó có thông minh thế nào, yên tĩnh hơn nữa, ngoan ngoãn hơn nữa, hiểu chuyện hơn nữa, cũng không thay đổi được ánh mắt của mẹ nó, một câu hỏi của ba nó. Nó rất cố gắng, từ khi còn rất bé rất bé, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú, nó tưởng như thế, mẹ nó sẽ không dùng lời lẽ tàn nhẫn nói nó nữa, ánh mắt của ba sẽ không chỉ dừng trên người anh cả của nó nữa…”