Chương
Bàng hoàng nhìn cô Phương, dưới bầu trời đêm, bên hồ cá tối mờ, sau đó tầm mắt mơ hồ, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ánh nước vụt qua trong mắt của cô Phương…
“…” Cô nghẹn ngào rồi.
Mặc dù cô không biết thì ra Dư Như Khiết còn từng giết người.
Cô thậm chí muốn nói với cô Phương, Dư Như Khiết thật ra không có chết.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Bởi vì, cô vẫn không hiểu được: “Chuộc tội?”
Tại sao ‘không yêu thì không lấy’ đối với Bắc Minh Quân lại nói là chuộc tội chứ?
“Phải. Nếu như không phải năm đó ba nó không yêu mẹ nó lại cưỡng ép lấy bà ấy, thì sẽ không có những chuyện bi thảm của sau này. Yêu mới lấy, không yêu không lấy, như thế có thể ngăn cản rất nhiều bi kịch xảy ra, cho nên đối với nó mà nói, chính là một loại chuộc tội…”
Cô Phương nghe Cố Tịch Dao nói như vậy, trong lòng tự biết, cũng đoán trúng tâm tư của Bắc Minh Quân: “Chỉ là, đứa trẻ Quân Quân rõ ràng là thích cháu, nó vẫn cố chấp muốn lấy Phỉ Nhi, không tiếc phản bội lại lời hứa của nó…”
“…” Một câu ‘rõ ràng người nó thích là cháu’ này của cô Phương, giống như con dao cứa vào trái tim của Cố Tịch Dao: “Không, dì sai rồi. Anh ấy không có làm trái, Phỉ Nhi là người anh ấy thích… mà cháu, chẳng qua chỉ là người phụ nữ anh ấy chơi bời mà thôi.”
Nói đến đây, khóe môi của Cố Tịch Dao nhếch lên lộ ra nụ cười tự giễu.
Dường như đang cười nhạo chính mình, biết rõ bị anh chơi đùa trong tay.
Thậm chí, mắt nhìn thấy trái tim của mình bị tầng tầng xiềng xích khóa lại, cùng anh trầm luân vào vực sâu của địa ngục.
Lại không thể làm được gì.
ngày.
Cô mới phát hiện, qua đêm nay, thì ra còn có ngày dài đằng đẵng như vậy.
“Sao có thể chứ?” cô Phương kinh ngạc: “Lấy tính cách lạnh lùng vô tình của đứa trẻ đó, đừng nói chơi đùa phụ nữ, chơi đùa với chó mèo nó cũng không có hứng thú! Tin cô, Quân Quân tuyệt đối không phải loại đàn ông chơi đùa với phụ nữ…”
Cô Phương vừa nói, vừa túm chặt tay của Cố Tịch Dao, trong ngữ khí chân thành thậm chí còn mang theo chút cầu khẩn: “Tịch Dao, cô biết, có lẽ cô thay Quân Quân nói nhiều như vậy cũng không bù đắp được, nhưng cô không nhẫn tâm nhìn các cháu rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng lại cứ dày vò lẫn nhau, tại sao phải khổ như vậy…”
Cố Tịch Dao trầm mặc, nặng nề thở dài một tiếng.
Cho dù trong lòng đồng cảm với tuổi thơ Bắc Minh Quân phải chịu, nhưng cũng biết rõ, giữa cô và anh, vĩnh viễn đều tồn tại một nút chết.
Ai cũng không cởi ra được.
Dưới bầu trời đêm bao la, nổi lên tầng tầng ý lạnh.
Gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc bồng bềnh của cô.
Đêm khuya dưới tầng mây trải khắp, ánh trăng như ẩn như hiện, nước mắt trong mắt cô giống như ngôi sao sáng lấp lánh đó.
Một lúc sau, mãi đến ánh sao đó dần dần tắt, cô mới khẽ thở ra-