Chương
Bắc Minh Quân đất đen, đất đen? Cố Tịch Dao nhớ tới Nhuận sĩ tiên sinh dưới ngòi bút của Lỗ Tấn thì không nhịn được mà bật cười, vậy mà cho phép cô gọi như vậy!
Khóe môi của anh hơi mím lại, nếu như cô trải qua những chuyện mà anh đã từng trải qua thì có thể hiểu, đối với anh mà nói, làm một người đơn thuần vui vẻ là một chuyện khó khăn biết mấy!
“Vậy em nguyện ý theo một nông dân sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên!” Cô cũng không thèm suy nghĩ.
Trong quan niệm của cô, chồng có thân phận gì không quan trọng, đối tốt với cô mới quan trọng nhất.
“…” Anh có hơi vui mừng theo.
Lông mày dài mảnh không khỏi nhướn lên, trong đầu bắt đầu miêu tả hình ảnh cô đứng ở cánh đồng dưới ánh chiều tà…
“Tôi thấy cô Phương năm đó chọn ở lại vùng quê này là đúng. Anh xem nhà họ Bắc Minh các anh, không có ai vui vẻ hơn dì ấy.” Cô dường như suy nghĩ rất kỹ: “Ừm… sau tôi cũng tìm một anh nông dân thật thà cố gắng sống những ngày tháng đó, nghe có vẻ là một chủ ý không tồi.”
“…” Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt anh đất đen lại cứng lại.
Bàn tay của Bắc Minh Quân bất giác siết chặt cô! Xem ra Quân đại nhân tự mình đa tình rồi.
“Nằm mơ!” Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, anh ngược lại muốn xem thử, có ‘anh nông dân’ nào không cần mạng mà lấy cô!
“Hừ! Chẳng lẽ anh còn xem thường tôi? Lấy tư sắc của tôi, ra ngoài khua một tay khua chân cái không chừng anh nông dân cũng phải thần hồn điên đảo đó!”
Cô tưởng tượng mình vò đánh bứt tai trước một nông dân vừa đen vừa già thì thầm rùng mình.
“Phải không?” Giọng nói trầm thấp của anh lộ ra một tia quyến rũ nguy hiểm…
Đôi mặt đen như ngọc xẹt qua tia lửa.
“Vậy thì để tôi kiểm tra xem tay chân của em rốt cuộc có ma lực như thế nào…”
“Hừ…” Cô hít khí lạnh: “Bắc Minh Quân đất đen, anh có thôi đi không… ưm…”
Lời nói bị anh bịt kín lại.
Trong căn phòng gỗ vào buổi sáng sớm, dục vọng nóng bỏng của anh lần nữa tưới tắm cho cô.
Có lẽ, cô thừa nhận, trong hoan ái, Bắc Minh Quân tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
cô Phương kể cho cô nghe câu chuyện lúc nhỏ của Bắc Minh Quân, ít nhiều cũng để lại trong trái tim cô ký ức rất sâu.
Mà cô không muốn hận anh.
Cho dù tất cả những hành vi của anh làm đến mức thái quá.
Đáng hận, chuyện mệt người như thế, cô không muốn giống như anh cả đời sống trong ám ảnh thù hận.
ngày.
ngày cuối cùng rồi.
Bắc Minh Quân, kết hôn thay như một giấc mộng của anh!
Nhưng nguyện thà giấc mơ kéo dài không tỉnh.
“Á-”
Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh, xuyên qua tầng mây.
Buổi sáng bình yên ở vùng quê.