Chương
Cố Tịch Dao nhất thời không biết nói gì: ”Tôi, tôi đến cứu các anh.”
Khóe miệng Bắc Minh Quân hiện lên một tia cười lạnh: ”Giúp tôi, em có khả năng này ư? Không nhìn thấy cầu thang đã cháy rồi à, không đợi em lên đến nơi thì đã bị thiêu chết rồi. Làm chuyện chẳng khác nào lũ ruồi bọ không não, chẳng trách Dương Dương bị em dạy cho không ra gì.”
Lời của Bắc Minh Quân khiến cô cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, từng câu từng chữ nhữ mũi đang đâm vào ngực cô.
Bất chấp mạng sống tới cứu anh lại gặp phải tình cảnh này.
Cố Tịch Dao nhất thời tức giận: ”Bắc Minh Quân, có Quân ý đến cứu anh, anh lại không cảm kích. Được, tôi đi! Không ai cứu anh, cháy chết anh cho xong!”
Nói rồi cô ném đèn pin xuống đất, xoay người đi về phía tầng hầm.
Nhiều lúc người ta đối diện với tình huống nguy hiểm, thường sẽ mất đi lý trí và khả năng phán đoán, Cố Tịch Dao chính là như vậy.
Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng bỏ đi của Cố Tịch Dao, cắn răng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nhu hòa.
Cố Tịch Dao vừa đi được không xa thì gặp Hình Uy chạy đến.
Thấy vẻ mặt sa sầm của Cố Tịch Dao, dường như hiểu ra gì đó, chỉ là lúc đi ngang qua cô, nhỏ giọng nói với cô một câu: ”Cô chú ý an toàn đấy.”
Sau khi nhìn thấy tình cảnh của Bắc Minh Quân và đám cháy ở cầu thang, Hình Uy nhớ đến trong nhà bếp có một vòi nước dùng để rửa nền nhà.
Tuy không thể dập lửa nhưng có thể giúp bọn họ xuống dưới an toàn.
”Ông chủ, anh với cô Phỉ Nhi đợi trên đó một lát, tôi quay lại ngay!” Hình Uy nói xong liền quay đầu chạy vào phòng bếp, lấy vòi nước từ trong tủ ra, sau khi nối một đầu với vòi nước thì mở mức to nhất.
Anh ta cầm một đầu khác chạy về đầu cầu thang.
Anh ta dùng tay bóp đầu ống, cột nước tạo thành hình nan quạt phun xuống sàn.
Nhất thời làn khói trắng bốc lên.
”Ông chủ, thừa dịp hiện tại mau xuống đi!”
Phỉ Nhi đã sớm ngất đi rồi, Bắc Minh Quân chỉ có thể ôm ngang cô ta.
Cẩn thận từng bước đi xuống tầng.
Hình Uy cũng phối hợp phun nước lên cầu thang và tay vịn phía trước.
Một lúc sau Bắc Minh Thiên đã ôm Phỉ Nhi xuống được tầng .
Hình Uy vẫn cầm vòi nước, phun nước phía trước để dẫn đường.
….
Lúc Cố Tịch Dao hoảng loạn chạy ra khỏi đường hầm đi cứu Bắc Minh Quân.
Hình Uy biết lúc này bên ngoài vô cùng nguy hiểm, e là cô sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, nhưng hai cậu chủ nhỏ trước mặt vẫn phải trông chừng.
”Chú Hình Uy, chú không cần lo cho bọn cháu đâu, bọn cháu có thể tự lo cho mình. Chú mau đi giúp mẹ và ba đi.” Giọng nói non nớt của Trình Trình đem vấn đề trước mắt của Hình Uy giải quyết dễ dàng.
Sự việc không thể chậm trễ, Hình Uy ôm Dương Dương lên ghế sô pha trước.
Sau đó dặn Trình Trình, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được cùng Dương Dương rời khỏi đây, rồi quay người đuổi theo Cố Tịch Dao.