Chương
“Ha ha… Hình Uy, tôi xem anh mèo bắt chuột xen vào việc của người khác. Tôi vào nhà Bắc Minh có thể thay thế vị trí của Cố Tịch Dao trong lòng bọn trẻ. Chúng dù sao vẫn còn là trẻ con, thời gian lâu dần chúng sẽ quên cô ta thôi.” Phỉ Nhi giờ phút này đã muốn phơi bày sự đắc thắng.
Đằng sau, Hình Uy đúng lúc nghe được Bắc Minh Quân ở bên ngoài kêu chính mình, anh nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi đi ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong anh ta mở cửa phòng đi ra ngoài.
Phỉ Nhi cũng nghe tiếng Bắc Minh Quân gọi Hình Uy, trong giọng nói mang theo ý tức giận, xem ra anh cùng Cố Tịch Dao trong lúc đó nói chuyện cũng không vui vẻ. Phỉ Nhi có chút đắc ý nằm trên giường, trong lòng vui như hoa nở: “Cố Tịch Dao cô cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, nhà Bắc Minh tôi đến chắc rồi!”
Hình Uy ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn Cố Tịch Dao cách đó không xa, xem ra bọn họ đúng là vừa cãi nhau.
Anh lại gần trước mặt Bắc Minh Quân: “Chủ tử, có việc dặn dò?”
Bắc Minh Quân giọng điệu lạnh băng: “Gọi điện thoại, kêu tài xế đón chúng ta!”
“Vâng, tôi đi làm ngay. Chuyện ở nơi này nên xử lý như thế nào?” Hình Uy đang nhắc đến vụ cháy ở nông trại và hậu quả.
“Nơi này sẽ có người đến giải quyết.” Bắc Minh Quân nói xong, đi hươngd phòng ngủ của Phỉ Nhi, đóng chặt cửa lại.
Bắc Minh Quân trở lại phòng ngủ, mang theo sự tức giận.
Phỉ Nhi vội vàng xuống giường, vẻ mặt ôn nhu.
Cô nắm tay Bắc Minh Quân, kéo anh ngồi xuống giường.
Sau đó cô di chuyển ra phía sau, dùng hai tay massage huyệt thái dương cho Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, lộ ra bộ dáng thư giãn.
Phỉ Nhi một bên nhẹ nhàng massage, một bên nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân: “Quân, em vừa rồi ở trước mặt anh tranh cãi với Cố Tịch Dao, anh đừng giận nha. Sở dĩ em làm như vậy, cũng là cảm thấy cô ta tuy là mẹ đẻ của Trình Trình và Dương Dương, nhưng lại không đặt sự an toàn của bọn trẻ lên hàng đầu.”
Nói xong, cô ta đưa tay chuyển qua bờ vai của anh, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp: “Hơn nữa em thấy hành động của anh không đáng giá. Anh rõ ràng là lo lắng cho cô ta, cô ta thì tốt rồi, một chút cảm kích cũng không có. Em thấy anh là đang lấy mặt nóng đi dán mông lạnh đấy..”
Trên mặt cô ta lập tức bày ra bộ dạng rất đáng thương, nhưng thật ra trong lòng cô ta đang vui như hoa nở.
Bắc Minh Quân nghe Phỉ Nhi nói xong, vẫn rất bình tĩnh như trước. Không giống với cô ta nghĩ có thái độ kịch liệt gì cả.
Chuyện này làm cho Phỉ Nhi vô cùng bất ngờ.
“Qua tuần này chúng ta kết hôn đi….” Bắc Minh Quân nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay của Phỉ Nhi.
Anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại từ tay của Phỉ Nhi, chạm vào có một chút run rẩy.
“Sao thế, có phải cảm thấy quá bất ngờ không, nếu vậy lui lại mấy ngày?” Bắc Minh Quân thản nhiên nói, nhưng trong ngực Phỉ Nhi đã gợn lên một làn sóng.
Cuối cùng đã đợi được đến lúc Bắc Minh Quân nói ra điều này, từ lần trước khi xảy ra chuyện ở hôn lễ cho đến bây giờ, Phỉ Nhi biết trong khoảng thời gian này, Cố Tịch Dao vẫn luôn bên cạnh Bắc Minh Quân.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Bắc Minh Quân cũng rất ít khi đến thăm cô, lần nào cũng biện lý do không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.