Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

chương 1218

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Dương Dương lại giống như con khỉ nhỏ vừa thoát khỏi lồng giam, hết nhìn đông tới ngó tây. Thoáng cái leo lên trên sô pha nhảy lên nhảy xuống, thoáng cái đã xuất hiện ở trong thang máy…

“Mẹ, mẹ xem chỗ này đi… Mẹ lại nhìn cái này này…”

Bên tai Cố Tịch Dao thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của Dương Dương. Căn biệt thự vốn rất yên tĩnh, khắp nơi lập tức lưu lại bóng dáng của Dương Dương và tiếng hô của cậu.

Cuối cùng, bóng dáng nhỏ bé của Dương Dương dừng lại ở trước bức tường bị mảnh vải màu lam nhạt che kín.

Cậu tò mò nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bức tường, muốn xem thử bên trong rốt cuộc che giấu cái gì.

Cố Tịch Dao nhìn nhà biệt thự này. Cô thật sự nghĩ không ra Bắc Minh Quân có mục đích gì mà lại dẫn các cô tới đây. Có lẽ chỉ là đi ngang qua đây cũng không chừng.

Cho nên thấy Dương Dương nhảy nhót khắp nơi như vậy, Cố Tịch Dao vẫn thầm nhíu mày. Cho dù ở đây không có người lạ, nhưng cũng không thể giống như già Lưu vào nhà quan lớn như vậy được.

Cô nhìn sang Dương Dương. Lần này, cậu dường như phát hiện ra đại lục mới nào đó, dốc hết sức muốn xem mặt tường bị che kia: “Dương Dương, con ở đó làm gì thế? Nhanh qua đây!”

“Dạ?” Dương Dương chỉ chăm chú muốn xem thử phía sau là gì, không chú ý nghe mẹ nói. Cậu quay đầu lại với vẻ nghi ngờ. Lúc này cơ thể nhỏ bé của cậu mất cân bằng.

“Á!” Theo một tiếng kêu của cậu vang lên, cơ thể nhỏ bé lại mất đi trọng tâm, nhưng lúc sắp ngã, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm thật chặt lấy mảnh vải kia.

“Dương Dương cẩn thận!” Lúc này Cố Tịch Dao muốn nhắc cũng đã muộn rồi.

“Xoạt…”

Khi Dương Dương ngã xuống đất, đồng thời mảnh vải cũng bị cậu kéo xuống, chậm rãi che đi cơ thể nhỏ bé của cậu.

“Mẹ, mẹ nhìn kìa…” Trình Trình chỉ tay về phía mặt tường này. Sau khi tấm vải chậm rãi rơi xuống, dần dần hiện ra mặt tường sẵn có.

Trước mặt Cố Tịch Dao hiện ra một bức tranh vẽ trên tường bị sơn ra tung toé phá hỏng.

Cô bất giác chậm rãi bước tới mấy bước.

Mặc dù bức tường đã bị phá hỏng, nhưng từ phần còn lại vẫn có thể mơ hồ phân biệt ra được một ít nội dung:

Bầu trời trong xanh, đám mây mềm như bông, ánh mặt trời nóng bỏng, mặt biển rộng xanh thẳm, bãi cát vàng, còn có những người đang nằm lười biếng, phơi nắng trên bờ cát, cô gái mặc bikini đang chơi đùa, đám người bơi trên mặt biển…

Sau khi Cố Tịch Dao xem xong bức tranh rất sống động như vậy, ánh mắt ngây ra, lập tức đứng yên tại chỗ.

Trong lòng cô chợt nhói đau.

Đây… từng là cảnh cô và Bắc Minh Quân ở trên bãi biển vàng của Barcelona!

Cố Tịch Dao còn nhớ rõ năm ấy bọn họ ở trên bờ biển, Bắc Minh Quân phạt cô làm người mẫu.

Sau khi cô khổ sở phơi nắng gắt như một bức tượng hơn bốn giờ, chỉ đổi lấy hình ảnh một con chó ngậm xương…

Còn có câu hỏi mà cô đưa ra, nhưng Bắc Minh Quân trước sau không trả lời: “Chó à? Xem tôi là chó sao! Một món đồ chơi cho chó à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio