Chương
Họ ngồi vào bàn hội nghị, mỗi người đều có vẻ mặt trịnh trọng, thì thầm to nhỏ với nhau.
Kể từ khi chuyện xảy ra lần trước, bọn họ nghe xong cảm thấy bất an, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lần trước sau sự việc các phương tiện truyền thông và các cổ đông bao vây, rất nhiều nhân viên bảo vệ mặc thường phục đã được bố trí trước tòa nhà Bắc Minh. Một khi những người khả nghi hoặc phóng viên báo chí xuất hiện, họ sẽ lặng lẽ đuổi đi.
Vì vậy, ở phía trước tòa nhà Bắc Minh, mọi thứ có vẻ yên tĩnh.
Hình Uy lái chiếc xe và dừng lại thuận lợi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Bắc Minh.
Sau khi Bắc Minh Quân ra khỏi xe, anh chỉ đơn giản là chỉnh sửa bộ quần áo chỉnh tề của mình, và sau đó dưới sự hướng dẫn của Hình Uy, anh bước vào thang máy dẫn thẳng đến văn phòng của mình.
Trong phòng họp, khi các trưởng bộ phận khác nhau cảm thấy mọi người đều đang gặp nguy hiểm.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Bắc Minh Quân bước vào như bay, theo sau là Hình Uy.
Nhìn thấy tổng giám đốc đến, nhất thời cả phòng họp trở nên im lặng.
Mọi người đồng loạt đứng dậy và cúi chào Bắc Minh Quân.
Khi Bắc Minh Quân ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.
Nhìn thấy Bắc Minh Quân đang dựa vào lưng ghế, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng thuốc lá tinh xảo từ trong túi áo khoác, ngậm một điếu trong miệng, Hình Uy nhanh chóng lấy ra bật lửa châm cho anh.
Hành động này khiến những người đang ngồi không khỏi ngạc nhiên, họ lập tức nhớ đến cảnh tượng xảy ra ở khách sạn Mặc Đế mấy ngày trước khiến mọi người trong phòng lạnh sống lưng.
Sau khi Bắc Minh Quân rít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt bắt đầu liếc nhìn mỗi một người đang ngồi: “Các vị đang ngồi đây, xin hỏi bình thường các vị có để ý tới tình hình xu hướng cổ phiếu của công ty không?”
Vừa đặt ra câu hỏi, mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau đều không biết trả lời thế nào.
Cổ phiếu của tập đoàn Bắc Minh Thị được coi như là cổ phiếu chủ đạo, hiển nhiên trong tay bọn họ đều có không ít.
Nhất là bây giờ giá cổ phiếu tăng nhẹ, trong thời điểm thuận lợi thế này càng không biết Tổng Giám đốc hỏi câu đó là có ý đồ gì.
Người phụ trách một ngành trong đó cảm thấy, thật ra Bắc Minh Quân hỏi câu này là để mọi người đánh giá mình, dẫu sao thời gian trước cổ phiếu rớt giá đã có ảnh hưởng không nhỏ đến Bắc Minh Thị.
Bây giờ giá cổ phiếu đã ổn định lại tăng lên, người làm lãnh đạo tất nhiên thích nghe cấp dưới khen ngợi mình rồi.
Vì thế, anh ta dẫn đầu nói: “Tổng Giám đốc à, sau khi xảy ra chuyện lần đó, cũng nhờ có anh xoay chuyển tình thế. Hôm nay xu hướng giá trị cổ phiếu của Bắc Minh Thị đã ổn định trở lại, thậm chí hai hôm nay còn tăng lên khá nhiều. Chúng tôi là người phụ trách các phòng ban đang ngồi đây đều cảm thấy hết sức khâm phục năng lực phi phàm của anh.”
Những người khác cũng lựa ý hùa theo: “Năng lực của Tổng Giám đốc , chúng tôi thật sự không thể nào sánh nổi.”
Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ tôn vinh nịnh hót của những người ngồi đó đối với mình, trên mặt anh không khỏi nở một nụ cười nhạt: “Giá cổ phiếu của Bắc Minh Thị tăng lên, xem ra mọi người đều kiếm được không ít.”
Mọi người thấy Tổng Giám đốc cười thì đều thở phào nhẹ nhõm.