Chương
Anh khinh thường chấp nhặt với thứ tôm tép kém hiểu biết, nhưng lại muốn đối mặt với vị đối thủ không tầm thường đứng sau màn gây ra màn sóng gió này.
Anh đứng lên, tao nhã vỗ nhẹ bụi bặm trên áo quần: “Chẳng đáng để tính toán với mấy kẻ đó, nhìn xem anh ta có thể gây ra màn sóng gió lớn đến đâu.”
Vừa nói anh vừa xoay người rời khỏi phòng họp.
Hình Uy theo sát sau lưng anh.
Anh ta nhìn ra được, Bắc Minh Quân cũng không thong dong như vẻ bề ngoài, anh đang dự trữ sức lực, chuẩn bị so chiêu với người đứng sau màn đó, nhìn xem ai sẽ thắng lợi.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Có cần về chỗ cô Cố không?” Hình Uy đi theo sau hỏi.
Bắc Minh Quân giãn mày ra, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một ít sắc thái, giống như đại chiến sắp xảy ra, chủ tướng đã mang áo giáp, chuẩn bị anh dũng giết địch.
Anh hơi ung dung nói một câu: “Đi ăn cơm trước, sau đó đến bệnh viện thăm ông cụ.”
Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Quân, chậm rãi chạy ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị. Bầu trời ở thành phố A đã sắp đến lúc hoàng hôn rồi.
Đường phố đã chen chúc sẵn rồi, bây giờ lại càng đông nghịt hơn như những thành phố khác vậy.
Xuyên qua cửa kính xe nửa trong suốt, nhìn dòng người trên mặt đã hơi mỏi mệt nhưng thân hình vẫn vội vàng như cũ.
Mục đích duy nhất của bọn họ lúc này đó là — về nhà.
Nhà, đối với đa số mọi người thì đó là một bến tàu ấm áp để tránh gió, dù mỗi ngày đều phải ở bên ngoài nai lưng ra làm, nhưng lúc về tới đây sẽ gác hết mọi gánh nặng, cả người được hưởng thụ sự thoải mái và vui vẻ hiếm có.
Nhưng đối với Bắc Minh Quân mà nói, nhà là nơi còn khiến anh thấy mệt mỏi hơn cả công việc. Từ nhỏ đến lớn, anh nguyện băng qua đại dương, tình nguyện vùi mình trong công việc đến mức không ngẩng đầu nổi, anh cũng không muốn về nhà.
Bởi vì đối với anh, nơi đó đúng là có quá nhiều kí ức không đẹp.
Kể từ khi ông cụ Bắc Minh nằm viện, dinh thự nhà Bắc Minh càng quạnh quẽ hơn, ngoại trừ người giúp việc vẫn còn bận rộn thì có thể nói là vườn không nhà trống.
Cậu cả Bắc Minh Triều Lâm, cả nhà bị Bắc Minh Quân đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, thậm chí cháu trai trưởng Bắc Minh Tử Du cũng không có trong họ Bắc Minh nữa.
Còn cậu ba Bắc Minh Đông, lấy cớ cả ngày có lịch trình, có hẹn, dù là lúc chẳng có việc gì thì anh ta cũng trốn trong quán bar hoặc trong quán cà phê yên tĩnh. Chỉ có nơi này anh ta mới có thể thoát được mẹ của mình – bà Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm.
Khi màn đêm buông xuống, xe của Bắc Minh Quân chậm rãi dừng trước cổng bệnh viện.
Hình Uy mở cửa xe, Bắc Minh Quân tao nhã xuống xe.
Ánh mắt anh lạnh lùng mà thâm thúy, đôi môi mím chặt… Cả người toát ra khí thế khiến người ta lui xa.
Dưới sự dẫn đường của Hình Uy, anh đi tới phòng bệnh VIP của ông cụ Bắc Minh.
Bắc Minh Quân dừng lại trong thoáng chốc ở bên ngoài phòng bệnh, chỉnh sửa qua loa bộ vest của mình, sau đó thì mở cửa đi vào.
Bác sĩ phòng ICU thấy Bắc Minh Quân tới, vội vàng đứng lên cung kính chào anh.
Bắc Minh Quân đứng trước cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn ba mình đang nằm yên lặng bên trong: “Tình hình của ông ấy thế nào rồi?”